Chương 29: Đào góc tường.

Edit: Nukaly

Vân Lan lại nói: "Kể cả có không thức tỉnh dị năng thì cũng có thể cải tiến công nghệ chế tác, có thể điều chế thủ công ra thuốc hổi phục cấp bậc "Hoàn mỹ"."

Mạnh Thành ngây ngẩn cả người.

"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, chỉ có điều, chuyện không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu." Vân Lan giải thích: "Công hội Vĩnh Hằng không có nhiều vật liệu, chỉ có thể cung cấp đồ cho mọi người trong công hội. Bọn họ nhiều vật liệu, thừa nhiều thuốc nên bán ra cho các thợ săn khác dùng, đây là chuyện tốt."

"Tôi cũng hi vọng tất cả mọi người có thể cầm theo thuốc hồi phục có phẩm chất "Hoàn mỹ" vào phó bản, bình an đi vào, bình an ra ngoài."

Hội trường đã nói như thế rồi, Mạnh Thành hoàn toàn không có cách nào phản bác. Anh ta thử thăm dò hỏi: "Nếu ngài đã không ngại, vậy thì chúng ta mặc kệ à?"

"Ừ, không cần phải để ý đến đâu." Vân Lan đưa ra câu trả lời chắc chắn.

Người có thể thức tỉnh rồi dị năng dung hợp vô cùng hiếm, nhưng cũng không phải là không có.

Cô đã giúp công hội thợ săn làm nhiều thuốc hồi phục như vậy, cứu nhiều người như vậy, không chừng đã sinh ra biến số gì đó cũng nên.

Khỏi nói xa, chỉ nói đến những người thân cận bên cạnh cô thôi. So với đời trước bọn họ đều đã khác.

Ví dụ như Từ Văn Thanh, sau khi có tiền, anh lập tức sắp xếp phẫu thuật cho. Cuộc phẫu thuật rất thành công, sau khi mổ bệnh nhân thanh thản ổn định ở nhà tĩnh dưỡng, nghe nói bây giờ khí sắc đã khá hơn nhiều.

Không phải chịu áp lực kiếm tiền để chữa bệnh, cũng không phải trải qua biến cố có người thân qua đời, Từ Văn Thanh tâm trạng hoà nhã, không còn không như quá khứ trầm mặc ít nói, vẻ mặt sa sút.

Còn có Ngô Tĩnh, một đời trước cô cũng nắm giữ dị năng cấp A, còn là loại hệ thời gian vô cùng ít ỏi, từ sau khi thức tỉnh luôn được săn đón rất nhiệt tình. Coi như đối mặt với thợ săn cấp S cũng có thể ung dung không vội.

Thế nhưng đời này, cô ấy chỉ là người bình thường, đối với thợ săn tự nhiên sinh ra lòng kính nể.

Lục Thanh Trần lại càng không cần đề cập.

Đời trước anh ấy ngoài ý muốn qua đời, không lâu sau nhà họ Lục bị những thế lực khác chiếm đoạt.

Đời này có cô trợ giúp, công hội Khuynh Thành chẳng những không xuống dốc mà trái lại còn phát triển càng ngày càng tốt.

Tuy nói không có cách nào đánh đồng với công hội Vĩnh Hằng nhưng qua hai, ba năm nữa vẫn có hi vọng lên tới cấp B.

Thế giới trong trí nhớ đang chầm chậm xảy ra biến hóa.

Bởi vậy chuyện công hội Thần Quyến có nghiên cứu mang tính đột phá, sớm sản xuất ra thuốc khôi phục phẩm chất hoàn mỹ như vậy cũng không khiến cô cảm thấy kinh ngạc.

**

Chạng vạng.

Từ Văn Thanh đi trên đường, chuẩn bị về nhà.

Bỗng nhiên, có một người ngăn cản đường đi của anh: "Thợ săn Từ Văn Thanh?"

Từ Văn Thanh nhíu mày: "Anh là?"

"Tôi là phó hội trưởng Đoạn Cửu Thắng của công hội Thần Quyến cấp A."

Người kia chủ động tự giới thiệu mình: "Nghe nói anh đã thức tỉnh dị năng cấp B, còn có tài năng trên phương diện chỉ huy, là một nhân tài hiếm có. Công hội Thần Quyến muốn mời anh tới gia nhập."

Đào góc tường?

( Đào góc tường là một thành ngữ, mang nghĩa là đi đường tắt, vụng trộm đánh úp người ta hoặc là vụng trộm chiếm ưu thế của người khác, ở đây là chỉ việc Tô tiểu thụ "tán vợ" nam chính.)

Từ Văn Thanh: "Không có hứng thú."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!