Chương 61: Nhớ Thương từ Thuỵ Sĩ

"Còn nếu mà em muốn học quản trị kinh doanh thì chắc nên xem xét trường khác. Có sau đâu, em còn một năm để suy nghĩ xem học ở đâu mà, lúc đó điền đơn đăng kí cũng không muộn. Em cứ suy nghĩ đi."

Đã hơn nửa năm kể từ khi Điền chạy trốn đến Thuỵ Sĩ.

Ở đây không có mẹ hay cằn nhằn hay ông anh mách lẻo, cũng không có nắng nóng đến nực người mà chỉ mới thấy những ngày mát mẻ với gió trời lồng lộng.

Nó đang học ở một trường cấp ba trong khu vực, gần khu chung cư hai ba con sống cùng nhau. Khác với e ngại, Điền có thể nói tiếng Anh với những người bản địa vì đây là khu vực có nhiều du học sinh lẫn người nước ngoài, nhưng khi họ trổ tiếng Ý thì nó chỉ biết cười ngượng vì đây cũng là khu vực gần Ý hơn.

Nửa năm qua là nửa năm yên bình và trầm lắng nhất kể từ khi nó biết nhận thức được cuộc sống xung quanh. Cũng là nửa năm không nhìn thấy Mẫn, nửa năm không được học tập, luyện đàn cùng con nhỏ, nửa năm sống dưới ánh mặt trời lờ mờ.

"Chứ sáng nay cô tư vấn của con nói gì?" Ba đang chuẩn bị đi làm, cầm theo cái khung tranh theo kình và giỏ đồ đựng màu.

"Cô bảo trường lần trước mình đi xem thì không có chuyên ngành con thích." Nó ngồi uể oải trên ghế, ăn sáng bằng món phở còn thừa đêm qua, một cơn gió thổi qua vì nó quên đóng cửa sổ nhà, thế là phở nguội ngắt.

Dù có đi du học, Điền vẫn mông lung về lựa chọn của mình hệt như những người khác thôi. Ba bảo nó có thể theo học đàn, nhưng khi cầm cây đàn trên tay, nó chả còn thấy tí cảm giác kích thích nào để nó bắt đầu chơi như lúc còn ở sân khấu đêm đó.

Ở trường, dù cũng cố gắng tham gia thật nhiều hoạt động như hồi còn ở Việt Nam, Điền vẫn thấy mình chả thích thú gì với âm nhạc nữa, cảm giác mọi tài năng trôi tuột ra khỏi cơ thể khi nói đến việc chọn ngành đại học.

Nó nhận ra mình chưa từng nổi bật đến thế khi nhìn những người nổi bật hơn, bản thân nó nhỏ thó giữa một đại dương đầy người tài. Điều đó làm nó thấy mình chả có tài cán gì. Kể cả có điền đơn vào trường âm nhạc, có khi người ta cũng chẳng nhận nó.

Rồi nó vào đại học theo cách mông lung như thế, chuyên ngành quản trị khách sạn.

Suốt một năm đầu tiên là chuỗi ngày nghỉ học nhiều đến nỗi người ta kêu thằng Điền có 3 ngày cuối tuần. Mà nó đi học cũng như không, nó không thể thấm tí kiến thức nào dù rất chăm chú nghe giảng. Khi chép bài, Điền cũng chẳng biết chép từ đâu vì ban đầu não nó đã trống không.

Theo lẽ đó, nó trượt môn đầu tiên.

"Ba biết là học có hơi khó thật, nhưng mà con cố gắng lên... Ngày mai ba lại ra cái đồi gần nhà mình, con có muốn đi theo không?"

Trời khi ấy hoàng hôn trôi qua đỉnh núi đầy tuyết, chỉ còn thấy những ánh đèn dọc theo hồ nước lớn nơi nó ở. Sự tĩnh mịch khi buổi đêm kéo về làm cho lũ chim phải nhanh chóng về tổ.

"Con không". Điền nằm ì trong phòng đã hơn một ngày, không có gì kéo nổi nó ra khỏi đó ngoài cơn đói. Kể cả khi tối mù, nó vẫn nằm trên giường.

"Con vẫn đi làm ở cái quán nước đó đúng không?"

"Đúng rồi, lát nữa con đi liền."

Quán cà phê Điền làm thêm cách nhà 15 phút đạp xe, là một nơi ấm cúng mang phong cách cổ điển nhưng vẫn đầy đủ các món nước trên đời. Ban sáng quán phục vụ bánh ngọt và cà phê, đêm đến thì là những món nước ngọt bình thường.

Điền đã làm ở đây kể từ hồi đầu năm ngoái, khi vừa tốt nghiệp cấp ba.

Đeo cái tạp dề lên người, Điền thấy may vì vẫn có lí do để nó có thể lết ra ngoài chứ không mục rữa trong phòng cả ngày lẫn đêm.

"Dạo gần đây lạnh quá!" Chị chủ nói tiếng Anh bằng cái giọng Ý có phần địa phương. Cách chị nhấn nhá câu pha lẫn chút "Ý" lẫn "Thuỵ Sĩ".

Còn nó thì đứng trong quầy, lúi húi pha cho xong ly socola nóng bác khách vừa gọi. Nó đáp lại mấy câu xã giao, rồi lại quay sang vỗ vỗ vào cái máy rù rì để hoạt động, cảm giác mọi thứ trong nhà bắt đầu biến thành băng vì thời tiết thất thường hiện tại.

"Dylan! Chú hôm nay lại nghỉ học hả!"

Leng keng, tiếng chuông quán vang lên, anh chủ quán vừa đi cào tuyết bên ngoài phóng vào với những mảng tuyết chưa tan còn dính trên vai. Trông anh như con gấu xám mới ngủ đông dậy.

Anh xông vào cùng cây cào làm bà khách hốt hoảng: "Anh nghe hết rồi! Ba em mới kể cho anh!" Anh phát âm từ "ba" y hệt tiếng Việt sau một thời gian nghe Điền gọi ba nó.

"Em... Mấy nay em chóng mặt..." Nó đặt ly cacao xuống cho bà khách cũng là lúc bả chạy ra khỏi quán vì bị anh chủ doạ hết hồn.

"Vậy hả? Còn chân em? Tuần trước em kêu chân em bị sưng giờ thì nó salutare rồi ha!"

Không biết anh vừa nói gì, Điền chắc anh đang móc mỉa mình.

"Tha cho nó đi! Hồi đó anh cũng rủ em trốn tiết mà!" Chị chủ xuất hiện kịp thời và giải vây cho Điền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!