Khi ánh mắt tụi nó chạm nhau cũng là lúc Mẫn nhận ra người đang đứng trước mặt mình là ai. Nhỏ trợn tròn mắt như vừa nhìn thấy ma, rồi khi người đó vươn tay về phía trước, nhỏ dùng tay đẩy người ta ra, chạy thật nhanh đến bến xe buýt.
Đoạn cầu long lanh màu đèn đường như con đường được rải đầy những ngôi sao đứng thẳng dọc theo lối nhỏ chạy, bên dưới lại có con sông lớn cắt đôi thành phố, dập dìu đưa từng làn nước dội vào nhau. Thật nhanh, thật nhanh qua từng hàng quán vỉa hè ngập người, Mẫn lao như tên bắn trên cung đường dài để chạy khỏi cây cầu.
Hên nhỏ đã canh đúng giờ rời khỏi quán cà phê kịp lúc với khi xe vừa cập bến. Leo tót lên trên, Mẫn không khỏi bàng hoàng, thậm chí còn không dám quay đầu nhìn về phía sau.
Thở hổn hển như vừa hoàn thành xong chặng rước đuốc Olympic, anh rơ xe còn phải lo lắng hỏi cô nàng có sao không.
"Có con chó rượt theo em." Mẫn khua tay, ý bảo không sao.
Con nhỏ đã không thể nhìn thấy mặt tên oan gia năm nào một cách rõ ràng hơn, nhưng nhỏ thấy mình phải ngẩng đầu thật cao mới nhìn được tới phần cằm của nó. Dù ít hay nhiều, trông nó cũng đã trưởng thành hơn sau ngần ấy năm.
"Không. Chắc nhìn nhầm thôi," Não nhỏ thầm nghĩ.
Một người đã ở xa tận phía bên kia địa cầu, sau chừng đó năm không một lời hỏi thăm hay liên lạc, không một lời hồi đáp, đang không lại xuất hiện một cách bất thình lình như thế, ngay giữa thành phố rộng lớn hơn một triệu người này.
Mẫn thấy buồn cười vì gần đây làm việc nhiều quá nên lại thấy ảo giác. Chắc mình vẫn còn đang mơ ngủ.
Vì suy nghĩ quá nhiều nên thoắt cái xe buýt đã cập bến cuối, Mẫn đã về đến nhà.
"Nhà" nằm trong một khu xóm với người dân chủ yếu là công nhân, đó là một căn trọ nho nhỏ giống hệt với hồi ba bà cháu còn ở bên nhau, có phần chật chội hơn, cô đơn hơn, núp bóng bên dưới một đường ray xe lửa đã cũ, nên mỗi ngày, khi có tàu đi qua, cả xóm đều ồn ào tiếng còi tàu và bánh xe lửa xình xịch.
Đêm nay lại là một đêm bận rộn của ga xe lửa, có chuyến đi qua khi Mẫn tắm, có chuyến thì tới lúc nhỏ ngồi làm việc và hàng chục chuyến nữa khi nhỏ quyết định ngả lưng xuống nệm.
Đầu nhỏ ong lên và thấy ám ảnh khi phải nghe tiếng tàu đi qua nhà mình. Nhưng nhỏ vẫn phải nhắm mắt vì hôm sau còn hàng ngàn công việc đang đợi.
Theo lẽ đó, 8 năm không ngừng cố gắng để sống cũng là 8 năm không có thì giờ nghĩ về một người đã tạm biệt từ lâu.
Trong một thế giới 8 tỉ người, hai người có khuôn mặt giống nhau là vô cùng phổ biến. Không phải có một mình người ta là đẹp trai.
Khuya đến để kéo những bộn bề, lo toang trở lại trong góc nhà, chừa ra một khoảng lặng cho cô gái đã quá kiệt sức nằm ngủ trước khi lại phải oằn mình kiếm miếng ăn lần nữa.
6 rưỡi sáng chuông báo thức kêu, Mẫn bật dậy khỏi giường với đôi mắt thâm quầng do chưa tỉnh ngủ. Vợ chồng phòng trên lại cãi nhau vì chuyện tiền bạc, cổng sắt quanh khu nhà ở được kéo xềnh xệnh sang bên rồi lại đóng lại.
Đây đã là lần thứ vô cùng nhỏ nghe những tiếng ồn đó, nó làm cơn đau đầu của nhỏ xoáy đến tận thuỳ não. Nhưng con nhỏ chỉ có thể chịu đựng, vì theo tính toán, 6 năm nữa Mẫn mới có thể dọn đến một phòng trọ tốt hơn chứ chưa nói đến việc lo cho thằng Minh hay ai đó khác.
Đó là lí do nhỏ vẫn phải để Minh ở cùng ba cho đến khi nhỏ làm ra tiền để nuôi đủ cả hai đứa.
Giá nhà đất tăng và lương tháng thì nguyên si, đồ ăn cũng vì thế leo thang theo, giờ mưa dầu gội nhỏ cũng phải lưỡng lự một hồi lâu mới dám tính tiền.
Nghĩ tới việc người bà năm đó một tay lo ăn học cho hai chị em chỉ bằng một hàng rau sạch, Mẫn lại có động lực đi làm.
Nhỏ đang làm trợ giảng cho một trung tâm luyện thi cách nhà vài cây, giờ làm việc kéo giãn vì có nhiều ca học khác nhau nên Mẫn phải ở đó từ 7 rưỡi sáng đến 3 rưỡi chiều. Chưa xong, nghỉ ngơi đâu đó 1 tiếng rưỡi, nhỏ lại đi dạy gia sư cho mấy đứa cấp hai cho đến tận 8 giờ tối.
Ban đầu thì vui lắm vì nhỏ cảm giác mình đang giúp đỡ mấy đứa bé bằng tuổi nhỏ hồi đó. Nhưng dính dáng đến cơm áo gạo tiền, niềm vui trong công việc cũng từ đó chuyển hoá thành thứ gì có thể tối ưu hơn với tình cảnh tài chính hiện tại.
"Tao không chắc tao đi được không nữa... tao sợ nay mẹ của thằng bé tao dạy kèm lại giữ lại thêm giờ..."
Mẫn trốn vào nhà vệ sinh trong giờ nghỉ của trung tâm dạy thêm để gọi điện cho Linh.
"Nhưng mà mày hứa rồi mà... thằng Dương cũng hứa!" Đầu bên kia, giọng Linh nhõng nhẽo nài nỉ.
"Gần đây tao hơi kẹt tiền tí nên dạy thêm giờ lại kiếm được tí..." Nhỏ thở dài.
"Bao nhiêu? Dạy thêm giờ thì mày được trả thêm bao nhiêu?"
"100."
"Tao với Dương chia nhau trả mày y chang là được rồi, đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!