Chương 6: Điện thoại

Hoàng Thi Mẫn và em của nhỏ đèo nhau về trong buổi trưa hôm đó. Trong khi Hoàng Văn Bảo Minh đang mệt lử người vì cơn đói, Mẫn vẫn đủ sức để đưa cả hai lên con dốc cao chót vót nhờ tô phở ban sáng.

Rời khỏi con đường trải nhựa thẳng tắp, con xe đạp kêu lạch cạch khi lăn trên phần đường nhấp nhô lại còn quanh co như mặt trăng.

"Sao nay Hai vui quá ha? Hai tìm thấy điện thoại chưa mà tươi tắn dữ?" Minh như đang thẩm vấn tội phạm.

Vì sống trong cái khu tập thể toàn người lớn hơn vài tuổi, không có đứa bạn đồng trang lứa nào, Minh bị lây cái cách nói chuyện y chang người già cho dù nó mới lớp hai.

"Chưa có thấy, mà sao biết tao đang vui?" Mẫn phanh xe, tách khỏi đường lộ để rẽ vào một con đường nhỏ hơn, ghồ ghề hơn làm hai chị em xốc lên một cái khi băng ngang qua cái gờ nhô lên khỏi mặt đường.

"Tại mình về nhà nhanh hơn bình thường," Minh nghiêng đầu để áp mặt vào lưng chị mình rồi mấp máy môi.

Thằng nhỏ già chát nên hay để ý mấy tiểu tiết như thế. Tới Mẫn còn không nhận ra hôm nay tụi nó đạp xe về sớm tận 10 phút.

"Chắc đường nó ngắn lại á," Mẫn bảo, nếu Minh không hỏi chắc nhỏ cũng không để ý miệng mình đang cười nãy giờ.

Nhỏ tấp vào lề khi đến được một con hẻm ngột ngạt nằm ở rìa thành phố. Ngột ngạt đến nỗi bề ngang chứa được mỗi hai chiếc xe máy là hết cỡ.

Con hẻm được tạo ra từ những căn phòng trọ nhỏ nằm san sát nhau, khi bức tường mỏng dính của căn trọ này dùng chung với căn bên cạnh. Khi mặt tường là cửa nhà còn cầu thang thì chi chít những tủ điện đánh số từng phòng một. Khi cửa sổ thì vắt vẻo móc treo đồ để phơi, bàn ghế nhựa để trước nhà cho mấy cô chú trò chuyện.

Ừ thì ngột ngạt, nhưng trong đó còn có cảm giác ấm áp của nơi gọi là nhà.

Hoàng Thi Mẫn dắt cái xe đạp lên cầu thang.

"Mẫn!" Có người phụ nữ sống ở phía đối diện gọi giật hai chị em nó lại.

"Bác Hiền gọi con?"

"Nay bác có nấu bún, hai chị em ăn không?"

Bác vời thằng Minh lại rồi thì thầm với chị nó: "Ba mày sang thăm kìa, hai chị em qua bên nhà bác ăn tí đi rồi về với ngoại sau."

Bao nhiêu niềm vui, nụ cười tích góp được từ sáng tới giờ trôi tuột khi bác Hiền nhắc đến chữ "ba". Khác với cái thân thương của tình thân, Mẫn thấy cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi nhắc tới con người tệ bạc đó.

"Dạ thôi... bác cho Minh ăn với, con phải về ngó tí."

Nhỏ không suy nghĩ, từ chối ngay. Nhưng thay vì thư thả tản bộ với Minh khi nãy, chân Mẫn bây giờ bước dài và đều hơn như đang chạy để về trọ.

Để rồi nhỏ bắt gặp người đàn ông lom khom đứng trước cửa nhà với bộ dạng nhem nhuốc, tóc tai bạc trắng, xuề xoà. Gặp nhỏ, ổng giương khuôn mặt rám nắng lâu ngày cùng đôi mắt thiếu ngủ ra nhìn nó.

Khuôn miệng còn nguyên râu ria xồm xoàm chưa cạo của ổng mấp máy, nói chuyện với nhỏ: "Sao nay nhìn gầy dữ vậy con?"

"Ba qua có chuyện gì không?" Nhỏ không trả lời, hỏi ngược lại. Từ lâu, nhỏ biết không nên lắm lời với người này.

"Minh đâu con?"

"Ba có chuyện gì không?" Mẫn nhắc lại.

"Ba nhớ hai chị em, mà ba không gọi được."

"Điện thoại con hư rồi. Mà mới đầu tháng thôi, ba biết ngoại chưa có lương hưu mà. Ba qua làm chi?" Nhỏ cố nhưng không giấu đi được cái nghi ngờ trong giọng nói.

"Thời đại này mà không xài điện thoại như con không?" Ổng nói đi chuyện khác, cũng không trả lời câu hỏi như Mẫn.

Cho dù có bác bỏ, phản đối kịch liệt thế nào, thì hai con người nhìn thật lạc quẻ với nhau kia vẫn là hai cha con ruột thịt, không thể chối cãi.

"Con không cần, mà ba cũng không cần quan tâm chi cho nhọc người."

"Nè, xài cái của ba đi, hơi hơi đơ thôi chứ vẫn nghe gọi được. Có khi còn tốt hơn cái cục gạch của con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!