Chương 58: Đại lộ mặt trời.

Sau một mùa Tết ảm đạm trong con ngõ, Hoàng Thi Mẫn quay trở lại lớp học trong sự lo lắng, thấp thỏm của những người xung quanh khi giờ đây, cả lớp đều biết Minh Điền đã bắt đầu lên tận Sài Gòn để chuẩn bị cho kì du học.

Khác với tưởng tượng rằng con nhỏ cũng sẽ im lặng như mùa Tết năm đó, Mẫn vẫn luôn vui vẻ và tươi tắn khi có người bắt chuyện.

"Ê, mày thấy sao?" Dương hỏi, giả vờ không quan tâm.

"Thấy khoẻ re. Bác sĩ bảo vận động bình thường được rồi." Con nhỏ duỗi cánh tay vừa tháo bột tuần trước ra rồi co vào, xoay qua xoay lại. Dù nhỏ biết ý của Dương không phải như thế.

Dần dà, không còn ai nhắc nhìn nhỏ mà nhắc tên nó nữa. Có thể vì ai cũng bắt đầu bận rộn để học cấp tốc cho kịp thi cuối kì hoặc mọi người cũng đang quen với sự biến mất của nó như ai kia.

Có không nhỉ?

Vào những tuần đầu tiên của tháng ba, tức là hai, ba tuần sau khi Điền đi, Mẫn bỗng xin vào ban truyền thông cùa câu lạc bộ âm nhạc.

Khi đi phỏng vấn trực tiếp với anh chị trưởng câu lạc bộ, người ta dường như nhận ra ngay cô nàng hay đi mượn đàn cùng Minh Điền. Chỉ hỏi thăm vài ba câu về bản thân nhỏ, anh chị nhìn nhau rồi thầm ghi gì đó vào trang hồ sơ, thế là tuần sau Mẫn bắt đầu hoạt động với tư cách thành viên truyền thông bên đó.

Cũng ở tại đó, con nhỏ phải chạm mặt Ngọc nhiều hơn. Không chỉ trong phòng họp câu lạc bộ mà còn là cả trên đường đi, loanh quanh sân trường.

Ngọc trông vô cùng bất an và thấp thỏm dù chuyện đã qua. Cô nàng tìm cách né tránh nhỏ hết sức có thể, cho đến khi không còn có thể.

Đó là vào một ngày không đẹp cũng chả xấu, nhiều đám mây âm u che lấp đi mặt trời, thế nên không khí mới mát mẻ hơn bình thường.

Ngọc vẫn luôn không thể hiểu nổi tại sao sinh sống ở Việt Nam cả đời nhưng lại phải học thật tốt tiếng Anh. Chỉ nhìn vào cái đề thôi là một chục câu hỏi thay nhau xuất hiện, nào là tại sao câu này phải sắp xếp, sau câu kia lại là thì hiện tại hoàn thành. Thà bắt cô nàng học tiếng Thày, Mường, Thái lại thấy thiết thực hơn.

Nhưng giờ Ngọc không còn ai để hỏi cả, sau chuyện ngày đó, tin đồn về cô nàng ở câu lạc bộ âm nhạc đi bắt nạt người khác đã lan ra cả trường.

Ban đầu người ta vẫn còn an ủi Ngọc mọi chuyện sẽ nhanh qua, nhưng sau đó, không còn ai dám bắt chuyện với một người như thế nữa.

Ngọc không biết mình đã chệch khỏi đường ray khi nào. Kể cả lúc phát điên lên và nhốt Mẫn ở ngoài hay khi lôi nhỏ vào nhà kho, Ngọc thấy không còn là bản thân mình nữa.

Hồi đó Ngọc còn một nhóm bạn toàn những thành viên đội tuyển này kia, có gì cần hỏi thì chỉ cần đẩy lên tin nhắn là người ta trả lời ngay. Giờ thì không còn ai nữa, Ngọc thậm chí phải ngồi co ro trong phòng âm nhạc để làm bài vì sợ mọi người cười.

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, người cô nàng không muốn gặp nhất lại xuất hiện khi Ngọc còn đang nửa ngồi nửa nằm đằng sau những tấm bìa các tông.

Cô nàng lổm ngổm bò dậy, chỉ để thấy được rằng Thi Mẫn đang nhìn thẳng xuống cái ổ của Ngọc với đôi mắt vừa hết hồn, vừa khó hiểu.

Hai đứa cứng đơ ngay khoảnh khắc đó, cho tới khi Mẫn mở miệng phá lớp tường băng trước mắt: "Đằng kia có ghế."

"Không cần. Ngồi đây thoải mái hơn."

Tụi nó đều nói chuyện trống không với nhau.

"Làm gì thì làm."

Thấy Ngọc không thèm nghe, Mẫn lại quay mặt đi làm chuyện khác. Nhưng nhờ nhỏ, Ngọc mới biết trong phòng có sẵn ghế chứ không phải bưng từ dưới gầm cầu thang ra.

Cô nàng kiểm tra kĩ xung quanh rồi mới dám ngóc đầu lên đi tìm ghế ngồi, chỉ hi vọng làm sao Mẫn đừng đem chuyện mình ngồi nấp sau đống bìa giấy ẩm mốc cho người khác nghe.

"Ai biết được. Mình đã làm nó bầm dập thế kia thì nó có đem mấy chuyện này đi tám mình cũng chả có quyền khó chịu." Ngọc nhún vai như đó là lẽ thường tình rồi đi kiếm ghế ngồi.

Có lẽ Ngọc nằm mơ cũng không thấy được cảnh con nhỏ bị mình bắt nạt hôm nào đang đứng cặm cụi phía sau, đưa mắt dò từng đáp án bài tập tiếng Anh của mình rồi nhăn mặt, suy nghĩ gì đó cẩn trọng lắm.

"Mày! Mày định làm gì bài của tao!" Ngọc cuối cùng cũng dùng chủ ngữ.

"Không... mình thấy có mấy câu Ngọc làm sai." Mẫn dừng một nhịp, thấy Ngọc không có ý chen ngang, con nhỏ mới tiếp tục.

"Ở đây không dùng chữ 'force' được, bên trên nó bảo là không được dùng lực, thì bên dưới-"

"Tại lại chỉ bảo cho tao? Mày không thấy ghét tao hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!