Chương 50: Chuyện du học và Điền.

Chảy qua những bức tường, vương lại trên từng bậc thềm của những ngõ hẻm thành phố nhộn nhịp không chỉ có ánh nắng ban này mà còn là nhựa sống của từng ngày xuân ấm áp.

Trong tiệm in nọ đã đậm màu tết đến với những liễng vuông đỏ chi tiết vàng treo khắp trần nhà. Còn có đám học sinh đang in những tấm áp phích rực màu văn nghệ chào xuân, những câu đối độc đáo trên một loại giấy đỏ để trang trí quanh lớp.

Con nhỏ nhìn thấy mùa xuân không chỉ ở những chậu mai đặt san sát nhau giữa những hộ dân hay đoàn người đi sắm sửa đồ đang ngày một đông đúc dần. Mùa xuân đó còn là cậu trai đang ngồi kế bên mình, tựa bờ lưng mỏi lừ vào tường để con nhỏ dựa cả người vào cậu.

Vì tựa người lên Điền, nhỏ lại sợ nó sẽ bị tê tay nên lại nhích sang bên, nhưng nó vẫn còn nấn ná tại chỗ, có hơi nhìn Mẫn.

Mẫn lại sợ mình lắm chuyện vì từ khi quen Điền, nhỏ khi nào cũng để ý đến cử chỉ, bàn tay, ánh mắt, khuôn mặt, giọng điệu của Điền. Có ngày nhỏ còn để ý thấy tóc nó hơi sơ, hình như tối qua sử dụng loại dầu gội khác. Hay những ngày quầng thâm trên mắt có hơi dày hơi vài mi

-li so với bình thường.

"Từ khi nào mà mình lắm chuyện quá, cái gì của người ta cũng nhìn." Nhỏ thở dài không hiểu vì sao.

"Tao có bị sao không mà mày lại né? Mày chê tao xấu không dám ngồi gần hả?" Nó hỏi, Mẫn chỉ cười nhẹ. "Xấu cỡ con Mực xóm tao thì tao vẫn cưng mà. Xấu như mày không sao đâu."

"Nhiều quá, bản của tụi mình còn đang ở dưới đáy lận."

Cứ hễ 5 phút trôi qua, cô nàng lại liếc mắt sang chồng tài liệu đang ngồi yên trên kệ chờ được in. Có thể vì lại sắp thi giữa kì và ngày văn nghệ đang ngày một đến gần nên tiệm in dạo gần đây bận rộn đến lạ.

"Có sao đâu, tụi mình có nguyên một ngày mà." Điền thong thả hết sức, còn tựa đầu vào tường như êm ái lắm. "Hay tay của Mẫn nhức?"

"Không, bình thường à." Con nhỏ thở dài. "Tại tao thấy tụi mình ngồi đây hơi lâu rồi."

"Mày nữa! Sao lại ra đây? Lúc nãy mày đang ôn dự tuyển trong trường mà." Nhỏ huých vai nó một cái.

"Tao kiếm cớ đi vệ sinh xong chuồn ra ngoài. Kệ đi, ngồi trong đó ngột ngạt quá." Điền không quan tâm lắm, hôm nay lớp cũng chỉ đang giải đề, đầu óc nó cần được thư giãn một tí sau cả sáng vùi đầu vô sách vở.

Ở ngoài này có nắng và gió, có những vệt mây chậm rãi trôi qua mảng trời xanh, có cây và lá đang rụng, những chiếc xe đôi khi sượt ngang qua. Xen giữa âm thanh rầm rì của dàn máy in đàn hoạt động là những tiếng chim líu lo, mấy con mèo ngáy phì phò nằm trên tường nhà dân. Có Hoàng Thi Mẫn đang ngồi kể chuyện thằng Minh hôm qua quậy cỡ nào. Mọi thứ đều dễ chịu hơn hẳn vùi chân trong kia học bài.

Sáng nay nó nhức đầu thế nào, bây giờ lại thấy yên bình hơn thế đó.

"Nè, Mẫn có muốn ăn gì dưới Sài Gòn không?" Điền bỗng chốc nhớ về tuần sau mình có việc trên đó, sẵn tiện hỏi nhỏ luôn.

"Không biết... Mày lên đó làm gì? Chừng nào? Có đi học không?"

"Tao nghỉ tầm hai ngày. Lên đó thi lấy bằng tiếng Anh."

"Bằng gì?" Nhỏ mở to mắt tròn xoe.

"Ielts," nó đáp

"Ai

-eo?" Nhỏ phát âm đến líu lưỡi. "Để làm gì?"

"Bằng tiếng Anh bình thường thôi. Tao đi thi cỡ thứ hai với thứ ba. Sẵn tiện đi chơi với ba trên đó luôn rồi về sau."

"Ba mày về rồi hả?"

"Cuối tuần này." Nó gật gù trước câu hỏi của Mẫn rồi lại nói tiếp. "Ba tao về chắc tầm một hai tuần gì đó xong lại đi. Cũng mấy năm rồi mới về. Năm nay có công chuyện cần giải quyết nên sẽ về thường xuyên."

Mẫn còn định hỏi ba của Điền có định về thăm gia đình không, có nán lại tới khi Điền thi hát không nhưng nghĩ lại rồi đành thôi, cũng chẳng quan trọng.

Trong lời kể của nó, ba luôn là kim chỉ nam trong mọi hoạt động kể cả chơi đàn hay bóng rổ cũng là do ba khuyên nó thử chơi. Được gặp lại người mình coi như thần tượng, chắc nó sẽ bớt phần nào căng thẳng khỏi những chuyện gần đây.

"Rủ ba mày tới xem mày hát đi," nhỏ cười toe toét trước y tưởng đó. Có thể nó sẽ được ba ủng hộ tiếp con đường nghệ thuật nếu ông chứng kiến nó tiềm năng thế nào.

Nhưng như những ngày gần đây, Điền dường như không phản ứng gì trước mấy chữ "hát hò" hay "văn nghệ". Một biểu cảm nhạt toẹt được nó khoác lên mặt, chỉ có nhỏ là mừng cho nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!