Dạo đây, từ hồi Minh Điền chủ động bắt chuyện với Mẫn thì thính giác của con nhỏ cũng lùng bùng gấp đôi bình thường. Nghe nó đặt câu hỏi thôi mà Mẫn phải ngơ ra một hồi mới nhận ra người được hỏi chính là bản thân. Dù vậy, nhỏ vẫn sốc tới nỗi cứng đờ như đá.
"Ơ... ớ?" Mẫn bập bẹ được mấy chữ không ra hồn. Lưỡi của nhỏ quấn vào nhau như lâu rồi không nói chuyện. Đây là triệu chứng thứ hai từ hồi Điền thân với nhỏ hơn.
"Hay Mẫn muốn mua gì ở căn tin không?" Cậu trai lanh lẹ hỏi thêm cho dù cô nàng chưa trả lời nó được câu nào.
Điền đoán hình như nhỏ không nghe được mình nói gì nên là khom thấp người xuống. Nhưng cái chỗ hai đứa đứng sát rạt, nên khi nó cúi xuống thì trán hai đứa muốn cụng cả vào nhau làm Mẫn tự động giật lùi.
"Trời nóng, hay Mẫn muốn uống nước?" Điền vẫn rất nhiệt tình.
Mục đích chính Điền muốn mời Mẫn ăn hôm nay là vì nó chưa xin lỗi đàng hoàng cái chuyện chiều mưa hôm trước. Mà nhìn vẻ bối rối của Mẫn, nó cảm thấy cách xin lỗi này hình như đang đi hơi chệch hướng.
"Cảm ơn, cơ mà không cần đâu, tao đang trực sân..." con nhỏ lắc đầu lia lịa.
"Mày nhìn xung quanh xem có ai chăm chỉ như mày không?" Điền cười, đảo mắt nhìn quanh căn tin.
Đúng như nó nói, dàn nhân sự của A1 đều đang rệu rã ngồi hết cả hai bàn ăn. Không phải vì tụi nó lười mà vì trời vừa nắng vừa nóng, sân trường lại rộng, thế là mặt đứa nào cũng nóng rang như than đốt, mồ hôi chảy ròng ròng dù mới trực được hơn 10 phút.
"Vậy mình ăn đi, ăn cơm tấm nha, có mì xào, bánh cuốn nữa," Minh Điền không dừng lại, nó cứ tiếp tục liệt kê những gì đang được bày ra.
"Thôi, không ăn đâu..."
"Tại sao?"
"Mày có tiền không đấy? Mày ăn sáng chưa?" Con nhỏ hỏi.
Không hiểu sao Điền lại cười lớn, bảo: "Không quan trọng, tao chỉ muốn bao mày thôi."
"Tốn lắm."
"Mẫn cứ việc gọi, tiền để tao trả."
Thấy mình không thể rút lui, con nhỏ nháy mắt gửi ngay tín hiệu đến cho đứa bạn thân ngồi cách đó không xa. Thuỳ Linh đứng dậy khỏi chỗ, chạy đến quàng tay quanh cổ Mẫn, cứu nguy cho nhỏ khù khờ:
"Ơ giờ Mẫn ăn sáng luôn à? Sao không đợi đến giờ ra chơi rồi ăn với tao?" Thuỳ Linh lén nháy nháy mắt với Thi Mẫn, hai đứa cứ thế ngầm hiểu ý nhau.
"Thuỳ Linh ăn chung với Mẫn luôn đi," Điền đâu chịu thua được.
"Không được, tao cũng để bóp trên lớp rồi," Linh đáp ngay.
"Vậy tao bao luôn hai đứa nha."
"..."
Linh nhìn Mẫn và Mẫn nhìn Linh, bốn mắt cứ chằm chằm vào nhau mà không ai nói câu nào. Mẫn lắc nhẹ đầu, ý bảo Linh ráng tìm cách từ chối tiếp đi.
Nhưng Linh có bao giờ để cơ hội nào vụt mất khỏi tay đâu. Thế là từ cứu nguy, bỗng dưng Linh làm cho chuyện ăn uống dây dưa của Mẫn và Điền nhanh chóng được xảy ra hơn.
Còn nạn nhân của nhỏ thì chỉ biết cười nhạt, tuyệt vọng hoàn toàn với nhỏ bạn.
Sau đúng một phút gọi món, hai cô nàng, mỗi người được một tô phở nghi ngút làn khói thơm lừng trước bàn, kèm theo ít rau sống để trụng chung cùng nước dùng nóng hổi của phở.
Thuỳ Linh quên luôn thằng bạn trai, nhanh chóng ăn cho hết tô phở. Còn Mẫn thì ngồi yên như tượng, nhỏ còn e dè điều gì đó mà Điền không đoán ra được.
"Sao Mẫn còn chưa ăn?" Điền ngồi xuống ghế kế bên con nhỏ, Thuỳ Linh thì ngồi đối diện.
Đôi mắt nâu trầm của Điền xoáy vào từng đường nét trên khuôn mặt của Mẫn, tinh tường đến nỗi thấy rõ cái cười gượng khi được hỏi của nhỏ. Rồi ánh nhìn trượt từ từ xuống bàn tay gầy gò đang nhấc nhẹ đôi đũa, có hơi thả lỏng vào tô phở nóng.
"Đợi nguội tí đã..." Mẫn đáp, nhỏ nói thế nhưng không hẳn là thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!