Mọi người có dịp để xì xầm bàn tán với nhau về bà lão hay ngồi bán rau ở cuối con chợ. Người ta hay thấy bà đạp xe rau của mình đến vào những buổi sáng sớm rồi ra về lúc chiều muộn, khi mấy bó rau đã vơi dần đi.
Có lẽ mọi người để ý tới bộ dạng nặng nề của bà lão, khi đã hơn bảy chục tuổi rồi nhưng bà vẫn phải chắt chiu từng đồng vì nhà còn hai đứa cháu đang đi học trong khi người khác thì được con cái chăm sóc.
Nhưng hôm nay người ta không đả động đến bà lão già nữa. Họ dời hẳn ánh mắt sang cậu thanh thiếu niên đang thay bà đạp xe qua đường chợ ghồ ghề, còn bà lão thì được đèo phía sau, với một nụ cười toe toét cùng mớ rau tươi mát.
Như một làn gió mới thoáng qua khu chợ náo nhiệt, cậu chàng đạp xe rau qua những tấm màn che nắng để người ta nhận ra cậu cao ráo thế nào. Mắt mũi sáng sủa làm những cô hàng rong xung quanh tự hỏi sao cậu lại lạc vào đây. Nhưng nhìn kĩ bộ đồ đơn giản với quần đùi và áo thun giãn cổ, người ta lại cảm thán về độ giản dị của cậu.
"Tới đây thôi." Ngoại vỗ vai nó mấy cái khi chiếc xe đạp đã đến được góc chợ, nơi còn một gian hàng trống chưa ai bày đồ ra.
"Giỏ này con xếp lên trên, còn cái này để vào rổ. Cà chua thì cứ để vậy thôi, coi chừng dập." Bà chỉ đạo nó từng phần.
Trông lớ nga lớ ngớ là thế, cậu chàng vẫn thoăn thoắt làm thật đúng theo những lời bà nói.
"Hôm nay ngoại Hoa lại có cháu trai à?" Cô bún riêu bên cạnh nhân lúc còn rảnh, vội qua hỏi chuyện giùm cả khu chợ.
"Dạ," không chối cũng không lắc, Trần Minh Điền gật gù đầu.
"Sướng quá, có thằng này theo lại đỡ đần được tí."
"Tạp vụ thôi cô ơi, mốt nó giống cái Mẫn, không có thời gian đâu mà phụ." Ngoại phẩy phẩy tay.
"Mà bác nhìn đi, quanh cái chợ cái mống nào như nó không? Nay sướng nhất bác rồi," cô bún riêu vừa nói vừa đưa mắt quanh khu chợ tấp nập, nếu không phải phụ nữ và người già cũng chỉ có những người đàn ông làm tiểu thương trong đây.
Bộ phận gần tuổi với thằng nhóc này nhất chắc là mấy đứa bé tới tuổi mầm non đang bị mẹ dắt theo mua đồ.
"Bác đào đâu được thằng này?"
"Nhặt dưới gầm cầu."
"Nói dễ quá, em xuống đó nhặt thật á! Mày từ đâu ra? Có ý đồ gì với bác Hoa?" Cô giỡn, ngón tay bấu lấy bắp tay chắc thịt của Điền.
"Con là bạn của Mẫn, mấy nay nhà con có chuyện nên đang ở nhờ ngoại. Sáng ngoại dẫn con theo."
"Mày xạo! Mày năn nỉ ỉ ôi, còn doạ không cho ngoại bán nên ngoại mới phải đưa mày đi!"
"Cao quá! Thịt chắc quá! Chắc chơi thể thao giỏi lắm!" Cô bún riêu nhìn nó bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Tỏ ra vô cảm trước mấy lời cảm thán của người xung quanh, thật ra trong lòng ngoại đang mở hội vì đây là lần đầu người ta ngưỡng mộ mình đến thế.
"Thôi được rồi, về nhà đi con, ngoại tự bày tiếp được rồi."
"Vậy tí nữa có ai phụ ngoại bán không? Tí ngoại về sao?" Tay nó vẫn cố xếp thêm vài bó rau.
"Làm như không có mày là ngoại không làm được gì vậy hả! Về giùm đi! Không cái Mẫn lại kêu ngoại bóc lột mày!" Bà xua tay thật mạnh, giả vờ có ai gọi liền đưa ra cái điện thoại cục gạch rồi nghe, để cho nó biết ngoại có cách liên lạc rồi.
"Về nhanh! Chỗ này không đủ cho mày ngồi đâu!" Bà lại xua tay. Nó tiu ngỉu nhìn ngoại xong cũng phải nghe lời đi về.
"Chết rồi, có thằng cháu như này thì chết..." Cô bún riêu tặc lưỡi, "Ở ké mấy ngày thôi mà làm cả ngoại, cả cháu xiêu rồi..."
Về đến nhà, Điền nhận ra khi đó chỉ vừa hơn 6 giờ sáng khi leo lên những bậc cầu thang của khu trọ, ánh mặt trời mới chiếu vào từng bước chân, hệt như khung cảnh mỗi ngày khi nó phải thức dậy đi học.
Ánh nắng cam hắt vào cậu trai làm nó phải nhíu mắt lại, phản chiếu bóng nó lên những bậc thang ghồ ghề, bừng sáng trong nó một cảm giác yên bình đến bất thường làm nó thấy lạ lùng.
Tim nó đập thình thịch khi thấy rõ bình minh ấy qua khe hở giữa những toà nhà, một bình minh không vội vàng cũng không tấp nập, dù nó đang ở một mình những cũng chẳng thấy cô độc. Vậy nên nó giơ điện thoại lên, nháy một cái để lưu giữ cảnh đẹp này.
Điền bức tốc về căn trọ, nơi Mẫn còn phì phò ngủ yên trong lớp chăn ấm. Thằng Minh đã đi sang nhà hàng xóm nhờ người ta chở đi học, vậy nên Mẫn đã ngủ thẳng một mạch thật ngon từ tối qua đến nay dù không được nằm trên gác lửng.
"Mẫn ơi! Dậy đi! Trời đẹp lắm! Tao muốn ăn sáng!" Cơ thể cả chục kí lô của Minh Điền ngã nhào vào lớp chăn làm người bên trong kêu lên một tiếng "ặc" nghiệt ngã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!