Làm sao kể về những năm tháng cấp ba, những mùa xuân xanh trên bầu trời nắng mà không kể về những ngày đầu năm đầy âm nhạc ấy.
Khi tụi nó nhìn thấy đám hậu cần trong đoàn bắt đầu được điều động để đi sửa soạn hội trường, tụi nó biết cuối cùng ngày đó cũng tới.
Vòng loại của văn nghệ mừng xuân của các trường trung học phổ thông bắt đầu diễn ra thật náo nhiệt với những tấm băng rôn, áp phích được rải dài quanh gốc cây đến tận bên ngoài hàng rào trường. Tất cả đang chuẩn bị cho một mùa xuân không chỉ có hoa lá nở rộ mà còn có tiếng đàn hát của những mùa xuân nho nhỏ trong trường.
Trải dài ở cánh gà đằng sau sân khấu, đám học sinh không thể nào ồn hơn vì đứa nào cũng lo luyện giọng trước khi đến số báo danh mình.
Thầy quản sinh phải nhắc nhở tụi nó, nhưng được một lúc, mỗi tông mỗi giọng lại chí choé đấu đá nhau làm thầy cô nhức hết cả đầu.
Hôm nay Điền kiếm đâu ra một bộ quần tây, sơ mi và khoác áo vét, như đã lớn hơn 5 tuổi trong vòng một đêm. Nhìn nó như mấy chàng lưu manh giả danh tri thức. Nhưng Mẫn vẫn khoái và thấy lạ khi thấy một Điền thế này.
Mẫn lại ước Điền cũng ồn ào hệt như mấy cái đứa xung quanh. Vì cả buổi sáng này, nó đã không ăn gì, không đụng vào cây đàn, thậm chí là hiếm khi mở miệng ra nói chuyện. Cảm giác như trên ngực nó lúc nào cũng có quả bóng kim loại đè nén.
Chắc nó đã ngồi trên một cái thùng đựng đạo cụ suốt nửa tiếng kể từ khi được tập hợp đến phía sau cánh gà. Cây đàn organ đã sẵn sàng để chơi lại chỉ là chỗ tựa tay cho Điền.
Nó còn không thèm mảy may nhìn người ta khi bị giẫm phải chân. Phải để Mẫn "ê" hộ một cái nó mới được người đó xin lỗi.
Có đứa lớp 10 thi trước vài số, giọng hát ổn, còn biết chơi ghita nhưng cuối cùng cũng bị loại.
"Giờ mà mày xuống tinh thần là không được đâu!" Mẫn dùng hai tay vỗ nhẹ cho Điền tỉnh táo.
Mắt nó vừa mở tròn ra, nhỏ đã dúi vào tay chai nước rồi bắt nó uống. Điền vẫn uống, nhưng ánh mắt đã có phần khác đi. Giống như con tê tê hay rùa biển, sẵn sàng rụt cổ vào mai nếu ai chạm nhẹ vào.
"Mẫn, tao thấy hơi sợ rồi, hay mình..."
"Không được!" Con nhỏ lắc đầu dứt khoát, bàn tay mềm mại vẫn từ tốn vuốt nhẹ sợi tóc đang chắn trước mắt nó lên.
"Không phải cứ sợ là mày bỏ luôn đâu! Ai cũng sợ thất bại hết, nhưng không dám thử để biết bản thân thất bại hay thành công thì là tuyệt vọng luôn! Không ai chửi mày nếu mày vỡ giọng hay quên lời đâu, cú làm thôi!"
"Nếu tao có giọng hát, biết chơi đàn như mày thì đầu tao đã không bao giờ cúi xuống rồi. Mà tao không biết hát, tao thích nghe mày vừa hát vừa đàn cơ. Cho nên cứ coi như mày làm vì tao được không?"
Vừa nói, Mẫn vừa kéo cẳng tay của Điền để nó đứng thẳng dậy. Không chần chừ, nhỏ chỉnh lại tóc tai và bộ sơ mi nhàu nhĩ vì nãy giờ nó ngồi tựa lưng vào tường.
Con nhỏ chỉ sợ những lời mình nói ra bị coi là sáo rỗng trong đầu Điền, nhưng ít nhất Mẫn cũng đã nói ra.
Và có lẽ những lời khuyên xuất phát từ sâu trong trái tim đã chạm được đến ngóc ngách nào đó trong Điền.
Nó chẳng cần giả vờ như mình làm chuyện này vì Mẫn, bởi từ đầu nó đăng kí hát cho trại xuân là vì Mẫn rồi. Nó muốn con nhỏ cũng dạn dĩ như mình, vậy mà giờ đây nó mới là người phải để nhỏ động viên từng câu một.
Điền nhận ra nãy giờ cơ thể của nó đã cứng đờ đi vì chỉ ngồi yên một chỗ. Vậy nên nó vươn vai thật dài, hít một hơi thật sâu, cố gắn giải toả đầu óc của mình.
"Vậy nếu tao không đậu vào vòng trong thì sao?" Điền hỏi nhỏ.
"Thì mày cũng đã được đứng trên sân khấu rồi."
Có bao giờ bạn cố hết sức làm bài kiểm tra, để rồi phát ra chỉ toàn 5 hoặc cùng lắm là 7 còn bạn bè thì 9 hoặc 10 chưa?
Thuyền của bạn thì dập dìu, sắp chìm trong khi những người xung quanh lướt như gió trên từng con sóng?
Mẫn đã cảm thấy như vậy hàng trăm lần, nghĩ rằng trần đời này không ai ngu như mình vì cứ liên tục thất bại.
Nhưng chuyện cuộc đời chưa bao giờ là về những kẻ kiệt xuất không bao giờ thất bại. Nó là một bức tranh thăm thẳm về những lần vấp ngã và tiếp tục bước đi. Người ta không thể trở thành Elon Musk hay Bill Gate, nhưng họ đã ở đó, đã thử, đã cố hết sức mình.
Dù thất bại, Mẫn mong Điền vẫn sẽ tươi cười khi xuống khán đài ngồi cùng mình, kể lại cho nhỏ nghe cảm giác của nó khi được thử đứng ở nơi ai cũng phải ngước nhìn. Nếu nó buồn, nhỏ hi vọng Điền sẽ về nhà ngủ một giấc. Và ngày mai sẽ lại tốt hơn hôm qua.
"Không được thì thôi. Cố lên nha!" Nhỏ giật giật tay áo nó khi nó đã đứng thẳng người lên.
Nhưng vì tiếng ồn bên ngoài và Điền đang bắt đầu lấy lại phong độ nên nó chẳng còn nghe lọt chữ nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!