Chương 36: Mặc cảm

"Ổn thật không? Ổn thật không?"

Cứ mỗi 5 phút Điền lại hỏi Mẫn khi hai đứa cùng nhau ra về trên con xe của nó. Con nhỏ tưởng mình đã giấu được nỗi bất an trên khuôn mặt, nhưng quên mất rằng còn đôi mắt buồn đang cong xuống.

"Không sao, không sao," Mẫn dửng dưng nói y hệt thủ quỹ khi hai đứa đến trình bày về sự vụ ban sáng. Nhưng nhỏ biết thủ quỹ đang suy nghĩ rất nhiều, y hệt nhỏ bây giờ thôi. Có bao nhiêu câu "không sao" thật sự đúng ý nghĩa của nó.

Nhỏ chưa làm gì nhiều cho Điền trừ việc đem về mấy cái bản kiểm điểm, bây giờ còn thậm chí phải mượn tiền nó để bù vào sai lầm của bản thân. Nghĩ tới thôi nhỏ đã muốn trèo xuống xe vì mặc cảm tội lỗi.

"Hay tụi mình ghé vào đâu uống tí trà sữa." Nó hỏi, cố làm Mẫn phấn chấn trở lại trong khi vẫn nhìn chăm chú nhìn đường đi và xe cộ.

"Thôi tao no lắm, chở tao về thôi." Nhỏ từ từ tựa đầu lên lưng Điền, dù đường xốc làm đầu nhỏ đôi khi cũng rung lên, cảm giác vẫn đỡ hơn khi phải ngồi thẳng người suốt cả quãng đường.

"Mà mày đã ăn gì đâu...?" Điền chỉ dám nói nhỏ, nó thấu hiểu tâm trạng bây giờ của cô nàng.

Đến cuối, Điền vẫn ghé vào một quầy trà sữa dựng giữa vỉa hè với tấm biển hiệu có vài ba món. Nó dừng ở đó, không nói gì, Mẫn ngầm hiểu. Nó sẽ không đi tiếp nếu nhỏ không gọi gì đó. Vậy nên hôm đó nhỏ lại có được một ly trà sữa truyền thống mang về. Trái tim nhỏ được an ủi, song mặc cảm tội lỗi vẫn còn đó.

Có những buổi sáng dài đến nỗi làm mình mệt nhừ người, cả những giờ sau đó, mình chỉ muốn nằm ườn trên giường cho qua thật nhanh tâm trạng đen xì đang bao quanh mình.

Nhỏ phải ghé vào nhà của cô phòng dưới, mượn cái quạt để ngồi chép lại từng quyển vở bị xé hôm trước trong khi căn trọ của ba bà cháu đang bị ngắt điện vì có con chuột đã cắn đứt sợi cáp của cả tầng. Trong lòng chỉ muốn về nhà, lăn ra trên đống chăn mền chưa dọn còn nằm vất vưởng trên sàn.

Kể cả bây giờ đã là cuối tuần, buổi sáng của xóm lao động vẫn im ắng tiếng cười đùa. Những hàng cà phê vào giờ ban trưa thưa thớt bóng dáng những công nhân ngồi bàn chuyện phiếm càng tô đậm lên một vẻ ảm đạm mà Mẫn đã quen. Khi còn ở với bố, chưa bao giờ nhỏ cảm nhận rõ khung cảnh yên ắng này một cái dài lâu đến thế.

Nhỏ mệt đến nỗi chỉ muốn nằm gục xuống bàn, ước gì hôm nay sẽ kết thúc sau một cái chớp mắt. Nhưng vậy thì ai sẽ làm bài tập toán, lí, hoá? Ai sẽ giặt đống đồ ngoại nhờ ở trong cái rổ ngoài kia? Ai sẽ về nhà thu dọn đống chăn gối buổi sáng? Ai sẽ làm tất cả mọi chuyện trên đời nếu Mẫn chợp mắt.

Nghĩ thôi nhỏ cũng đã muốn nức nở lên. Cuộc sống của mình hình như chưa đủ bộn bề mà có thời gian đi làm người khác ghét đến nỗi xé nát sách vở và ném trang phục múa xuống mương nước sau trường.

Và Mẫn sẽ phải chơi bao nhiêu trận cầu, nhặt bao nhiêu trái cầu lạc đạn nữa để năn nỉ, xin xỏ chút ít thiện cảm từ hội bạn của Điền?

Thở dài thì cứ thở dài đi, tay vẫn không được ngừng chép bài. Nhỏ vẫn chăm chú hí hoát từng chữ vào quyển vở mới thay, trong đầu cũng đang chăm chú suy nghĩ cách để vừa làm một người bạn, một người con, một người đồng hành tốt.

"Sáng nay cô ra chợ có mua tí trái cây, xíu nữa con đem về cho ngoại được không?" Cô hàng xóm xoay người nhìn lên con nhỏ đang ngồi trên bàn, nhẹ nhàng cột bịch hoa quả lại.

"Con cảm ơn." Mẫn bỏ bút xuống, quay ghế lại để nhận lấy bịch hoa quả bằng cả hai tay.

"Trời ơi Mẫn!" Có gì trên mặt nhỏ làm cho cô phải khiếp vía la lên khi chợt thấy.

"À dạ, hình như nước mũi con chảy. Con không biết nữa, trời nóng mà bị sổ mũi." Nhỏ lấy tay vội quẹt đi, sợ mình trông bẩn tưởi trước mặt cô.

Lúc đó, Mẫn mới tròn xoe mắt nhận ra những chấm máu đỏ thẫm chảy từ mũi đang dần thấm vào tờ giấy kiểm tra dưới trung bình môn hoá.

"Kìa! Khăn!" Cô chỉ nhỏ chỗ để khăn giấy của mình để Mẫn tự lấy, chắc chân cô đã hết sức vì hôm qua tăng ca đến tận đêm muộn. Mẫn vội áp miếng giấy mỏng lên mũi, máu thấm đẫm mẩu giấy thật nhanh làm nhỏ phải với lấy thêm một tờ khác.

Mẫn cuối cùng cũng nhận ra mình đã bị kiệt sức nhiều đến thế nào. Và chỉ cần một cơn gió thôi, nhỏ cũng sẽ ngã ngay lập tức.

"Cúi người xuống cho máu nhỏ hết xuống!" Cô dặn, con nhỏ gật gật vì nếu mở miệng thì máu sẽ chảy vào răng.

Đinh đinh! Tiếng tin nhắn chờ trong điện thoại làm nhỏ quay ngoắt.

"Mình là Ngọc đây. Tối thứ 7 tuần này Mẫn có rảnh không?"

Ồ ra vậy, đầu tuần sau là Điền phải thi vòng sơ tuyển văn nghệ. Hội bạn của nó muốn tổ chức một buổi ăn uống coi như khích lệ tinh thần cho cậu chàng và Mẫn vinh dự được Ngọc mời tới buổi tiệc hôm đó.

"Tụi mình định tổ chức tầm buổi chiều, ăn ở nhà của mình. Mỗi người làm một món còn mình thì xí phần trang trí." Ngọc vừa đi vừa nói, dù vậy, mọi người vẫn theo dõi từng lời của Ngọc.

Thi Mẫn luôn được nhóm của Ngọc bắt gặp rồi lôi đi khỏi Linh và Dương. Cả đám sẽ dẫn nhỏ đi quanh trường cả giờ ra chơi để kể nhau về đủ thứ chuyện con gái trên đời.

Ban đầu nhỏ cho rằng đây là dịp để nhỏ thân thiết với mọi người hơn nhưng dần dà, nhỏ cảm thấy kiệt sức.

"Hồi tụi mình đi thi văn nghệ Ngọc có tổ chức vậy không?" Có một bạn nữ hỏi nhỏ đứa bạn rồi người ta lắc đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!