Chương 35: chỉ cần một lời

Và Mẫn chẳng phải nói nữa khi từng cơn thở nặng nề bắt đầu xuất hiện trong chất giọng dần run rẩy như con gà trống của mình. Chân nhỏ bỗng nhức nhối đến điếng người, đau tới mức nhỏ phải vừa đi vừa bám vào thành lan can vì sợ ngã chúi đầu.

Nhưng cơn giận dỗi đã che lấp mất tay Điền, dắt nó đi xa khỏi Mẫn, xa đến nỗi không thèm ngoái đầu nhìn lấy một lần.

Nó đi cho đến lúc sau lưng chỉ còn là một khoảng lặng bất chợt. Đến khi Điền nhìn lại, Mẫn đã bị tụt về đầu bên kia hành lang với dáng đi cà nhắc như bà cụ.

"Điền ơi đợi tí, tao... tao không đi nổi thật!" Chắc đó là chút sức lực còn lại của nhỏ, vậy nên khi nói xong, nhỏ phải tựa cả người vào lan can mới đứng vững được trên mặt đất.

Nghe thấy tiếng thều thào, Điền xém nữa đã đánh rơi cả sáp đề cương vài chục tờ xuống sàn, lập tức quay lại, vừa đi vừa trách bản thân không ngoẳng mặt lại sớm hơn. Nói là đi, thật ra nó đang lao hết tốc độ về phía cô nàng.

Nó để nhỏ ngồi lên bệ lan can, bản thân khuỵu xuống để kiểm tra. Điền từ từ tháo giày của Mẫn ra, dù đã nhẹ nhàng nhất có thể như nâng niu một chiếc lá, con nhỏ vẫn không chịu được mà hơi rụt chân lại.

"Sao lúc nào cũng bị thương vậy Mẫn?"

Tháo chiếc giày bata trắng và chiếc vớ xuống, nó sững sờ nhìn gót chân gầy gò đầy vết xước vì bị cọ vào thành giày. Từ cổ chân nhìn lên phía bắp chân và má đùi đều chi chít vết xước do bị lá, gai nhọn của những cành cây châm chỉa cắt phải và vết bầm ở mắt cá vì đá vào mấy tảng đá quanh bụi cây rậm làm Điền phải nhíu mày nhìn.

"Sao lại không lót giấy vào gót giày giống bình thường?" Điền dùng hai tay để đỡ lấy chân Mẫn, còn không dám dùng lực vì sợ chạm vào mấy vết xước.

"Lỡ đang chạy tự dưng rớt ra thì sao," Mẫn đáp lời tỉnh bơ.

"Thì sao hả? Đứa nào dám cười mày vì bị đau à?" Điền hỏi bằng giọng thách thức.

"Nhưng mà tao sợ nó bị tụt ra thôi..."

"Tụi nó cũng có cho mày đánh quả cầu bằng vợt một cái đâu!" Nó nâng giọng. "Bình thường tao nói chả nghe, mới quen được mấy ngày lại như thế hả?"

Sau khi nói, nó lập tức ngước mắt lên để kiểm tra phản ứng của con nhỏ, nó sợ cái miệng thiếu suy nghĩ của bản thân lại làm người ta buồn. Ấy mà chỉ thấy nhỏ cười tủm tỉm cười, tay vuốt vuốt nghịch tóc nó.

"Không định đạp xe về nhà nữa hay sao mà để chân cẳng như này. Lần sau đừng có chơi mấy cái trò đó nữa..." vẻ nhẹ nhàng trở lại trong giọng điệu của nó.

"Vui mà! Không phải thể thao phải mệt mới vui à?"

Điền chưa nói thẳng ra, nhưng nó không muốn Mẫn tiếp xúc nhiều với hội bạn nữ của nó. Không phải vì sợ nhỏ sẽ nghe mấy tin đồn xấu về mình, mà là vì đám con gái ấy cũng chả tốt đẹp gì hơn nó, nhiều lúc còn tệ hơn.

Nó cứ bảo mình sẽ làm cho nhỏ được an tâm, sẽ làm chỗ dựa cho nhỏ nhưng quanh đi quẩn lại, Mẫn vẫn phải tự sức đấu với mọi thứ một mình. Đúng là có một cơn giận dâng trào trong Điền, nhưng nó không giận ai ngoài bản thân vì để con nhỏ phải tự lực như vậy.

"Mày muốn vui như vậy thì chơi với tao đây nè!" Nó thấy xót lắm mà vẫn không dám nói thẳng ra, Điền không muốn ngăn Mẫn làm những gì nhỏ muốn như khi trước nữa.

Mẫn thì lại nghĩ khác. Nhỏ không muốn nó bị liên luỵ gì đến những vấn đề của mình nữa. Nhỏ muốn Điền được thoải mái làm những gì nó muốn chứ không còn phải lo đến phòng giáo viên hay bảng kiểm điểm nữa. Nếu nhỏ đếm không nhầm, nếu Điền vào phạm một lỗi nào nữa, nó sẽ bị gọi phụ huynh hoặc thậm chí hạ một bậc hạnh kiểm.

"Đừng có làm thêm cái bản kiểm điểm nào nữa!"

"Hả? Mày nói gì?"

"Mày có biết cầm cây vợt cho chính xác đâu. Mày còn không biết luật." Mẫn thẳng thừng nói ra làm nó ngượng đỏ mặt.

"Nếu... nếu mai mốt có chuyện gì như hôm nay, mày chỉ cần gọi tao một tiếng thôi là tao sẽ tới giúp mày."

"Chuyện gì là chuyện gì được?"

"Bất cứ chuyện gì."

Nó chờ nhỏ gật đầu mới thở phào, nhưng Mẫn nghe hay không thì có trời mới dám chắc.

Khi nhỏ cúi thấp đầu xuống, Điền lại ngẩng lên, cố tình rướn người để đầu hai đứa chạm vào nhau. Trong tiết trời xuân ngập nắng, những tán lá ôm lấy nhau, che đi hai đứa nhỏ đang tủm tỉm cười trong hành lang ngôi trường. Một làn gió mát chợt thoáng xuất hiện dù trước đó chẳng thèm lui tới, hình như là đang thầm nhìn hai cô cậu đằng kia, tò mò như lũ chim sẻ trên mái hiên.

Nó chưa bao giờ học tốt môn văn, vậy mà lúc này, một vần thơ lại nảy lên trong đầu nó.

"Tôi muốn tắt nắng điCho màu đừng nhạt mấtTôi muốn buộc gió lạiCho hương đừng bay đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!