Nắng nổi bừng lên khắp lớp 11A1, thời tiết tháng 1 trở nên khó đoán khi không có tí gió mát nào vì biến đổi khí hậu. Trước tình hình nghiêm trọng trên, nhà trường bắt đầu mở các hoạt động để học sinh nhặt rác quanh trường.
"Tháng 1 mà như này không lẽ tháng 2 mưa?" Mẫn lê bịch rác đầy ắp đi quanh gốc cây, trốn vào tán lá của cây bàng. Mới có mấy nơi đã đầy rác thế, chẳng biết đi quanh trường thì nhiều thế nào.
"Cuối năm ngoái đã không thấy mưa gì rồi. Mưa tí cho mát đất cũng được mà," Điền chỉ quanh quẩn gần đó, ở ngoài phía không có bóng râm, đội chiếc nón tai bèo có cái nơ bự gắn chếch sang trái của bà ngoại cái Mẫn rồi cứ thế cắm cúi nhặt rác.
"Nóng quá! Hay mày vô đây ngồi tí đi rồi lại ra. Có ai đi nhặt mấy cái này thật đâu."
Mẫn học được câu đó từ ai kia rồi nói. Nhưng tụi nó đều biết dù than vãn như vậy, không có đứa nào thật sự cáu khi phải dậy sớm lên trường vào buổi sáng. Nếu không phải đi học, được dậy sớm, đến trường rồi sinh hoạt cũng chỉ là cách để đầu óc tụi nó thư giãn sau một tuần chưa hít nổi khí trời.
"Nói ai vậy? Ai không nhặt?" Miệng Điền thì nói, tay vừa nắm cả nắm bọc ni lông nhét vào bịch rác.
"Với lại phải làm cho nhanh lên, tao còn phải đi gặp thầy Hiếu để lấy tài liệu nữa." Nó thở dài một hơi, như kiểu ông cụ mấy chục tuổi đang cày bừa vất vả.
"Tài liệu gì?"
"Tài liệu ôn học sinh giỏi."
Mẫn lắc lắc đầu, không hiểu Điền đang nói gì.
"Trời, không ôn thì lấy tài liệu làm gì?... Không..."
Từ từ, nhỏ dần hiểu ra gì đó, mắt nhỏ mở tròn vo nhìn cái tên đang lom khom dọn rác bên ngoài, miệng la lớn lên: "Thật hả! Tao không giỡn đâu! Mày đăng kí thật hả!"
"Mới là đội dự tuyển thôi."
Từ trong bóng râm, Mẫn nhào đến ôm lấy lưng nó.
"Trời ơi! Phải báo sớm hơn chứ! Tao mà không hỏi thì mày giấu luôn hả cái thằng này!"
"Tại tao mới được vào đội dự tuyển thôi, còn lâu lắm mới là chính thức!" Điền xua xua tay, tai đỏ tía lên do ngại. Đã quen với những lời khen, không hiểu sao lần này nó lại thấy hơi ngượng ngùng.
Mẫn ôm chặt Điền mà thầm nghĩ, có lẽ Trần Minh Điền năm lớp 10 đã biến đi đâu mất nên ông trời mới trao trả lại một Minh Điền vàng, Minh Điền bạc. Nhớ tên con trai tháng trước còn bị ngồi sổ đầu bài vì không soạn bài tiếng Anh, nay đang phấn đấu để vào đội tuyển học sinh giỏi làm Mẫn tự hào đến phồng mũi.
"Vậy thì kệ mấy cái chậu cây đi! Học hành là quan trọng nhất mà!" Mẫn nóng lòng cất chổi đi, để được nó dẫn đi xem tài liệu ôn thi.
"Mày thích tới vậy à?" Điền cười hỏi, con nhỏ ngay lập tức gật đầu.
"Nếu Mẫn muốn thì tụi mình đi lên phòng giáo viên lấy đề thôi." Nó đồng ý liền khi thấy vẻ hớn hở vẫn còn đọng lại trên mặt nhỏ sau một hồi lâu.
-0-
Người ta đã dành quá nhiều ngày để nhìn xuống đất, nhìn vào đường đi mà quên không ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh những ngày nắng vàng. Một thứ bảy chỉ luẩn quẩn trong trường, vậy mà hai đứa nó quên mất đi cảm giác bí bách thường ngày của những sáng phải dậy sớm đi học. Tụi nó xém quên cách hít thở chầm chậm, quên những cây phượng đang ngày một cao lên xung quanh khuôn viên.
Hai đứa học sinh cứ vậy bước thong dong trên đường, không vội vàng cũng không ồn ào, tụi nó khoái sự vu vơ bây giờ của ngôi trường cuối tuần.
"Đây, đứng ở đây. Tao vào gặp thầy xíu lại ra liền." Điền kĩ lưỡng như dặn dò đứa con nít nhưng nó thực sự sợ Mẫn sẽ chạy đi.
Con nhỏ gật gù rồi hai đứa tạm biệt nhau vài phút.
Cứ nghĩ mình sẽ được bình yên đợi Điền, con nhỏ lại bắt gặp bạn Ngọc âm nhạc đang đi cùng nhóm câu lạc bộ cầu lông hướng xuống sân tập.
Sau vụ ở cầu thang, nhỏ không biết phải chào hỏi Ngọc thế nào dù việc đó không phải lỗi của bạn, nhưng có gì đó xứ ngắt ngứ mỗi khi nhỏ muốn mở lời chào.
Hai cô nàng ghé vào tai nhau thì thầm trong khi Ngọc không để tâm.
Mẫn ngại những chuyện đi xa hơn những lời bình luận kém duyên nên cho dù không muốn, nhỏ vẫn vẫy tay chào ba người đang định ngó lơ nhỏ. Người ta thường nói kết bạn thì tốt hơn tạo thù.
"Ơ Mẫn, nãy giờ mới thấy bà!" Giọng Ngọc niềm nở, quay sang ôm nhỏ khi Mẫn mới vừa chìa tay ra . "Đi đâu đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!