"Ê sao người ta nhìn mình dữ vậy? Tụi mình đẹp tới vậy hả?" Dương vừa thay áo đấu vừa khoái chí liên mồm.
"Ngu! Do tụi mình như cái chợ thì có!" Duy chửi mấy câu. "Người chỉ chả có tí thịt nào, người ta nhìn phải biết ngại chứ!"
Nhốn nháo được cả một sân bóng lớn thì chỉ có đám con trai 11A1 mới làm được. Ba, bốn đứa thôi mà tưởng như kéo cả đội tuyển Việt Nam đến, khuấy động cả một sân cỏ, la hét như vận động viên dù còn chưa khởi động.
"Gọi cho Điền đi, bảo nó thiếu tay." Thằng con trai đứng bên phải Duy đưa ra ý kiến.
"Nó có tới không? Nó không tới thì quê lắm!" Đứa bên trái lắc lắc đầu.
"Sao mà quê được! Có bao giờ nó không tới đâu, phải không?" Duy lấy điện thoại từ trong túi áo khoác treo trên giá để đồ xuống, liếng thoắng nhạp số điện thoại Trần Minh Điền vào rồi đưa lên tai.
Sau mấy hồi tút tút không ngừng, cuối cùng đầy dây bên kia cũng vang lên một tiếng "Alo" rè rè.
"Đi đá banh, đá với A8."
"Mày không biết nghĩ cho gia đình mày hả Duy?"
"Gì đây?" Duy đưa điện thoại ra khỏi tai, nhìn chằm chằm vào con số hiển thị trên màn hình rồi lại áp vào khi xác nhận mình không bị lẫn.
"Ba mẹ trả tiền cho mày ăn học để mày đi đa banh hả Duy? Có làm bài hoá chưa? Có biết logarit là gì chưa? Văn soạn được chữ nào rồi."
"Mẹ hả? Mẹ mượn máy thằng Điền để gọi cho con hả?"
"Việt Nam có sánh vai bên cường quốc năm châu được không thì đều là nhờ công lao của mày đó Duy."
Xả một tràng dài vào mặt Duy, Điền ngắt máy ngay sau đó, để lại cả đội bóng đang nhìn nhau với vẻ bần thần.
"Chắc tao về làm bài đây... Hình như còn bài tiếng Anh chưa soạn..."
"Ừ tao cũng thế, thôi tao về trước..."
Thế là toàn thể đội bóng A1 tản ra, đường ai nấy về, dù tụi nó biết có về nhà thì cũng không thực sự làm bài, nhưng tới cả Minh Điền còn nói thế thì tụi nó cũng phải xem xét lại bản thân thôi.
Chiều tối đã phủ lên cả thành phố một ánh hồng tím, bờ má buồn của ai cũng được màu tím cuối cùng của ngày nhẹ nhàng đậu lên dù đã đứng nép vào trong góc phố, nhường đường cho những người đi bộ. Đồng hồ điểm đúng 6 giờ, đèn đường lần lượt rủ nhau sáng lên từ đầu đến cuối dãy. Ánh sáng tự nhiên phai đi dần được thay thế bằng những biển hiệu điện tử rực màu chói loá đến nhức mắt.
Trong lúc ngoại tắm rửa, con nhỏ thong dong bưng chén bát lên nhà, xới cơm làm mùi khói ngọt bay nghi ngút khắp căn phòng trọ. Cả ngày dài mòn mỏi chỉ chờ đến tối để nghỉ ngơi.
Cửa phòng tắm mở ra kéo theo làn hơi nước nóng theo cùng, ngoại ngỡ ngàng nhìn nó, "Ủa" một tiếng rõ to.
"Huỷ kèo rồi hả con?"
"Kèo gì mà huỷ?" Nhỏ không để ý ngoại lắm, cứ tiếp tục xếp chén đũa ra ngoài.
"Sao trưa nay bảo đi cà phê không ăn cơm ở nhà mà."
"À, 6 giờ tối con mới đi."
"Mày chưa già như tao mà Mẫn! Giờ là 6 rưỡi rồi!" Ngoại nói. Hai bà cháu đồng loạt nhìn lên đồng hồ. Lúc đó Mẫn mới trố mắt ra, co cẳng chạy lên nhà.
Nhỏ với nhanh lấy cái giỏ đã soạn từ trước, dặn ngoại dọn mâm giùm mình rồi vội vàng đi dép vào.
"Lộn trái phải rồi kìa." Bà già cứ phải theo dõi sát sao chứ lơ đi là người ta lại đồn cháu bà toàn đứa khờ. Nhỏ đổi hai chiếc dép với nhau rồi vẫy tay chào ngoại, đẩy chiếc xe đạp ra khỏi nhà rồi đóng sầm cửa lại.
Căn nhà ba người vắng một trở lại vẻ yên tĩnh, nhưng ngoại lại cứ mong tụi nhỏ đi riết như vậy thì bà mới yên tâm.
Từ con dốc, chiếc xe đạp như không phanh lao vèo xuống, nhanh đến nỗi chạy song song với cả xe tay ga. Nhỏ thuận lợi quẹo vào một ngõ khác rồi lại đâm ra đường lớn, trông cứ như Fast & Furious ngay giữa lòng thành phố.
Nhỏ biết mình tới đúng nơi khi thấy chiếc xe máy và cái mũ bảo hiểm quen thuộc của người ta đậu ngay bên ngoài tiệm, con xe đạp quèn liền rẽ ngay vào chỗ đậu xe còn trống, thành công tới nơi trong vòng 10 phút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!