Chương 26: Động lực chính đáng

Đúng 6 giờ rưỡi sáng, chiếc vòi phun nước ở bãi cỏ xung quanh trường bắt đầu hoạt động. Những giọt nước phản chiếu ánh nắng trong veo thành dải cầu vòng nhạt trên nền cỏ xanh. Bầy chim đi săn về, chíp chíp gọi nhau làm hình ảnh ấy tràn trề sức sống hơn cả.

Đêm hôm đó tụi nó thức đến nửa đêm nên sáng hôm sau nằm la liệt trong lớp như người âm phủ. Có đứa tới muộn mà vẫn vật vờ như cây sắp đổ.

Đó là với người bình thường, còn đám bóng rổ lại quá quen với mấy kiểu ăn uống tiệc tùng xuyên đêm thế này nên đứa nào đứa nấy tỉnh như sáo lại còn ăn hết cả mâm gà nướng nên tới giờ vẫn còn lâng lâng.

"Hôm nay lại không ra trước cửa lớp đón Mẫn à? Hay chúng mày còn cãi nhau?" Đức Duy vui vẻ ngồi xuống bên thằng bạn đang làm bài tập toán, cậu nghênh nghênh mặt, ai bảo không có mảnh tình vắt vai nào thì buồn đâu.

Cậu liếc nhìn xuống rồi cười mỉa, chưa biết nó diễn nét chăm chỉ, thờ ơ này cho ai xem mà vở bài tập toán toàn mấy nét bút chì loằng ngoằng như gà bới.

"Không đón."

"Con người chứ có phải con đỉa đâu mà giận mãi. Là lỗi của mày thì mau mau xin lỗi đi! Cái tôi cao quá cũng có ăn được đâu!"

"Không phải! Cái Mẫn mới là người xin lỗi mới đúng!" Giọng nó tức run.

Nó nghĩ mãi về mấy sáng hôm trước, lúc có người hỏi quan hệ của nhỏ và nó là gì rồi cái Mẫn lập tức nói không. Lúc đó tim nó thắt lại và miệng nó dần đắng, nhưng nó không muốn Mẫn cũng phải khựng lại như mình nên liền giỡn.

Điền tưởng mình sẽ bớt nghĩ về câu nói đó, vậy mà đến mấy ngày sau, suy nghĩ vẩn vơ vẫn còn làm phiền nó, khiến nó bối rối mỗi khi gặp Mẫn, không biết có nên hỏi con nhỏ về ngày hôm đó không.

Đây là lần đầu tiên nó hẹn hò với ai mà hao tâm tổn sức vậy. Nó là một thằng có kinh nghiệm tình trường dày dặn nhưng lại không nghĩ mình sẽ chật vật trước một cô nàng dễ dàng đến thế. Cũng là lần đầu tiên nó thấy lo lắng và tự hỏi mình đang ở đâu trong trái tim người ta, sợ khi hỏi ra thì mình chả là gì.

Có lẽ đây là quả báo mà người ta hay đề cập. Không biết trước đây nó tồi bao nhiêu mà bây giờ ông trời lại đối xử với nó thế này. Mà Mẫn làm thế chẳng khác nào xé tim nó ra thành từng mảnh.

Vậy là Điền quyết tâm dỗi đến cùng, dù gì người ta cũng sáng sủa, đẹp trai, cũng là gương mặt đại diện, đại sứ thương hiệu của lớp chứ có phải hàng dạt cuối ngày đâu mà nỡ đối xử như thế!

"Thế là không thèm nói chuyện với Mẫn từ lúc đó tới giờ luôn hả?"

Điền gật gật đầu.

"Từ lúc nào mà mày với con nhỏ đó lại thân thế?" Thái Sơn cũng vừa mới tới lớp, ngồi phịch xuống kế Duy.

"Mày không biết đâu." Điền tủm tỉm.

"Bố thằng dở, có kể đâu mà đòi tao biết!"

"Có cũng không kể!" Duy vỗ bôm bốp vào bả vai Sơn.

"Mà tao không nghĩ chỉ cần ngồi cùng bàn với nhau tụi mày lại thân tới vậy luôn đấy! Rõ ràng hai đứa không có sở thích chung gì. Con nhỏ còn biết số điện thoại của mày nữa."

Tai Điền hơi lùng bùng, nó còn tưởng mình nghe nhầm.

"Làm sao mày biết Mẫn có số điện thoại của tao?"

"Ơ? Tao tưởng tụi mày có nói chuyện với nhau rồi chứ. Thì cũng có gì đâu, chỉ là hôm qua tụi mình đang ngồi chơi trong nhà mày thì có số gọi đến. Mày đi đâu ấy nên tao nghe giùm. Tự dưng thấy con Mẫn bảo hẹn mày sáng nay làm cái gì đấy. Tao nghĩ thôi thì nói luôn lúc đó nên rủ nó tới, cuối cùng lại không thấy đâu."

"Mày có rủ Mẫn tới á!"

"Ừ? Không được à?"

"Mày còn nói thêm cái gì nữa?"

"Thì tao bảo tụi mình vừa được vào vòng trong giải thành phố nên ăn mừng thôi. Có bảo thêm là có Ngọc nữa cho con nhỏ đỡ ngại đám con trai."

Nó dỗi chuyện con nhỏ bảo với mọi người tụi nó không thân nhau thì ít mà dỗi việc Mẫn không thèm dỗ nó lại nhiều. Tới giờ phát hiện ra nhỏ đã gọi điện đến, máu trên mặt nó mới tuột cả xuống.

"Có phải sáng nay Mẫn bị gọi xuống phòng giáo viên đúng không?" Nó hỏi.

"Đúng, hỏi làm gì?" Sơn đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!