Một lúc trước đó, trong những cơn mưa rào khó đoán của đêm lạnh buốt, vậy mà còn có một đám học sinh rủ nhau đi xả hơi ở quán nước không ai nhớ nổi tên núp bóng trong con ngõ nhỏ.
Mưa tạt ngang qua mái hiên, rơi thêm bài giọt vào trong nền xi măng thô, không thể với tới mũi giày của Điền dù nó cố tình đưa chân ra hứng nước.
Điện thoại nó để chế độ không làm phiền còn ly trà trái cây chỉ còn một lớp nước đá tan nhạt màu. Không biết trên cây cột điện có gì làm Điền mải mê tới nỗi không nghe thấy giọng cả đám người xung quanh đang réo gọi tên mình.
Hôm nay đánh dấu đúng một tuần Mẫn và nó không thèm bảo nhau câu nào.
Tin nhắn soạn vẫn nằm yên ngay đấy nhưng lại không đủ can đảm để gửi đi vì kiểu gì nhỏ cũng không đọc. Có tin nhắn từ hôm trước cũng có tin nhắn từ tuần trước nữa, Mẫn không trả lời một tin nào.
Có đợi chờ mỏi mòn người ta cũng không đoái hoài, thành ra người suốt ruột lại là bản thân.
Từ khi thân thiết với Thi Mẫn hơn, Minh Điền thấy mình khổ hẳn, không còn cái vẻ ung dung lúc trước. Nó bắt đầu học hành đàng hoàng, bắt đầu soạn bài về nhà, cũng ít khi đi chơi hơn lúc trước, Facebook đã ít kết bạn với bạn khác giới hơn, nó dần cảm thấy mình đang tu tập tại gia.
Hôm nay nó buộc phải đi vì hết lí do từ chối.
Cảm giác khó chịu khi nhận ra bản thân đang thay đổi cả cuộc sống chỉ vì một con người làm con cái tôi cao trong Điền khó chấp nhận được.
Mới nghĩ đến đó, nó mất hết năng lượng để cười đùa, ngồi thượt ra ghế.
"Lại gần vào trong đây đi Điền, điện thoại tao không có lấy được hình mày."
Điền vẫn luôn hữu dụng với tư cách là một tệp đính kèm di động. Như kiểu chiếc áo khoác hàng hiệu người ta trầm trồ khi nhìn thấy. Chỉ có Mẫn là...
"Mà chờ tí, mày có kết bạn với Hoàng Thi Mẫn lớp tao không?" Nó dò hỏi trước khi chụm đầu vào khung hình.
"Không nhớ nữa... Làm chi?"
Thằng bạn hỏi lại, nó chỉ lắc lắc đầu, kiếm cớ rằng tối nhìn lù đù quá nên ngại chụp hình rồi né ra một góc, không còn đoái hoài gì tới bức hình chụp.
"Rồi còn vụ thi hát 20 tháng 11 thì sao đây mọi người?" Ngọc thỏ thẻ.
"Ơ, quên mất! Lại lấy thời gian quý báu của Ngọc."
"Mà hôm nay bảo có Điền đi một phát là Ngọc đến ngay! Bình thường thì toàn là mình bận học với có chuyện gia đình!" Tụi con trai cười lớn khi trêu được hoa khôi câu lạc bộ âm nhạc.
Ngọc vẫn ở đó, tủm tỉm hùa theo từng câu đùa vô ý tứ của chúng nó: "Tại mọi người hay đi vào giờ ban tối nên mình không sắp xếp được lịch mà."
"Phải vậy không?" Tụi nó cười ré lên như chưa từng.
Ngọc đáp mấy câu, rồi khi không ai để ý, cô nàng hơi nghiên sang Điền, ngại ngùng cho hay.
"Ừm thì bình thường là vậy nhưng mà lúc có Điền thì tự nhiên lại rảnh."
"Ờ haha..." Miệng nó mỏi nhừ vì cười mồi cả tối.
Điền cứ nghĩ rong ruổi với đám bạn sẽ làm nó khuây khoả nhưng tâm trạng trống trải thì vẫn thăm thẳm trong lòng. Giờ nó lại tự hỏi sao muộn vậy rồi mình còn chưa lết xác về nhà.
"Bíp... bíp..."
Một giọng hát đột ngột vang lên lấp đầy quán nước chỉ toàn tiếng nói cười. Tiếng chuông điện thoại là bài làm nó phải dừng việc ngẩn ngơ lại để đưa mắt xuống để kiểm tra.
Nào là bạn bè, nào là quan hệ xã giao và chút vụn sỉ diện tích góp qua ngày đều bị Điền ném qua một bên khi nhận ra chữ Mẫn đang bừng sáng trên màn hình hoặc chỉ qua ánh mắt của Trần Minh Điền.
"Không nhận, không nhận, không nhận," nó nghiến răng tự nhủ. Song ngay lập tức chịu thua.
Cố gắng tích góp sĩ diện một tuần hơn giờ hoá thành nuớc hứng bằng rổ rá ngay giây phút này.
"Tao ra ngoài nghe điện thoại!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!