Chương 13: Lọt thỏm trong biển người.

Nó đang ở trên hành lang tầng hai, bỏ chạy khỏi ánh mắt của Hoàng Thi Mẫn như con nai trốn khỏi ánh đèn của thợ săn.

Tốt thôi, dù sao nó cũng không còn lí do gì để làm bạn với nhỏ nữa!

Như chưa từng được chạy, nó chúi người để lao thẳng xuống cầu thang, từng bước luống cuống đến nỗi xém té nhào ra. Nó nghe được tiếng gió theo từng bước chân mình, những cái cửa kính đục ngầu, nứt nẻ dọc cầu thang nhoè đi theo chiều nó chạy, biết mất khỏi tầm mắt nó.

Nó ghét việc bản thân nắm rõ từng đường đi nước bước trong trường, ước gì nó bị lạc trên hành lang rồi lang thang tới hết ngày.

Thế rồi nó chả nhớ mình tiếp tục phần thời gian thừa trong ngày hôm đó thế nào nữa.

Cái đầu của nó vẫn đau khi thức dậy vào ngày hôm sau, thậm chí là còn tệ hơn. Nó vẫn đi ngang qua phòng khách, vân tránh cái tủ kính bự chảng, nhưng giờ nó tránh luôn cả bà má đang đứng giữa nhà.

"Nay má có để một phần bánh canh trong tủ lạnh, trưa về hâm nóng rồi ăn ha." Bà An giữ cái điện thoại bên tai, không biết bà đang nói chuyện với nó hay với nhà phân phối bên đầu dây điện thoại.

"Con đi bóng rổ, không về đâu."

"Mày lại chọc má điên nữa hả? Giỏi thì đi luôn đi!" Bác An quát lên rồi vội xin lỗi đầu dây bên kia.

Lại lần nữa, má nén cơn giận lại, kết thúc cuộc trò chuyện bằng cái xua tay thay lời nói.

Đúng 7 giờ kém mười, nó xuống căn tin rồi lựa đại cái bánh ngọt như mọi lần dù ngán tới tận cổ rồi, mua thêm chai nước lọc để nuốt ực luôn cái bánh xuống, khỏi nhai cho nhọc.

"Hôm nay đi xem phim gì đây? Tao không muốn về nhà sớm đâu," Duy đứng tựa tay vào tường, chờ cô căn tin làm cho xong ổ bánh mì thịt đầy ắp nhân.

"Nói gì vậy trời con nợ, 3 ngàn của tao đâu mà đòi đi xem phim. Mà xem gì cũng được, tao cũng không muốn về nhà," Điền bảo với Duy.

Một tay nó day day cho nhàu cái trán, tay còn lại cầm điện thoại để lướt, tìm phim. Mà mắt nó không thật sự đọc chữ nào hay nhìn từng bìa phim đủ loại hiện lên trên điện thoại. Nó say sưa nhìn về phía xa xăm, tìm kiếm xem hôm nay Hoàng Thi Mẫn đã chịu xuống căn tin ăn sáng chưa.

Nghĩ tới chuyện hôm đó, lông mày nó nhíu chặt còn răng thì mài vào nhau. "Mặc kệ nhỏ đó!" Nó nghĩ. "Thích làm gì thì làm đi, tao không thèm quan tâm nữa!"

"Hay là rủ Mẫn?" Duy đáo để hỏi khi nhìn vào nét mặt khó ở của thằng đối diện.

"Không!" Nó la lên, cậu giật mình, thế là cậu biết mình chọc đúng chỗ ngứa rồi.

Duy tặc lưỡi, nghĩ đúng một điều: "Gớm thằng sĩ diện. Coi mi gồng được bao lâu."

"Rồi ông cố, ông muốn thì con chiều."

"... Ơ, bên kia có phải Như, Quỳnh với Thành không? Rủ tụi nó đi chung, nghe bảo tụi nó cũng thích xem phim lắm." Duy vỗ vai để Điền chú ý rồi chỉ tay về phía trước.

Thành đang nhai nốt thìa cơm cuối cùng, mà sẽ lâu bởi cậu còn há hốc miệng ra để cười mấy câu đùa thô hơn đá.

Bỗng như có thiên thạch giáng xuống bàn cậu, Trần Minh Điền với nét mặt sầm sì chống thật mạnh hai tay xuống mặt bàn thiếc trong sự ngỡ ngàng của đám bạn. Đôi mắt nó lướt quanh một vòng như điểm danh từng người, nhưng thật ra nó chỉ quan tâm một điều duy nhất.

"Cái Mẫn nhịn ăn, nhịn uống, hì hục làm việc y chang người ở của tụi bay còn tụi bay thì ngồi đây ăn uống hả?" Giọng nó bình thản mà đầy chì chiết.

Mặc kệ ba cái thứ đạo đức giả nó hay diện ra cho người ta coi, giờ Điền trông như thằng điên vừa trốn trại với khuôn mặt đỏ bừng vì phẫn nộ.

Mấy đứa bạn buồn cười khi thằng không bao giờ để tâm tới chuyện học hành như nó lại đang oang oang mắng thằng trốn việc nhóm. Khác gì chuyện chó chê mèo lắm lông.

Nhưng không ai cười vì bận dè chừng cái biểu cảm đáng sợ của nam thần A1 bây giờ.

Người ta thường hay thấy một Điền Trần tử tế, duyên dáng, nói khẽ cười duyên. Trong mắt người ta, nó là một đứa nhẹ nhàng, tử tế chính hiệu, có gì cũng chưa bao giờ thấy nó la hét lớn. Vậy nên người ta sốc khi thấy một bộ mặt hoàn toàn khác của nó.

"Thì? Liên quan gì tới mày?" Thành trợn mắt. "Không lẽ mày thích con nhỏ đó?"

"Không, nhưng tao ngứa mắt vì thấy cái thứ như mày tự tung tự tác mà chả bị làm sao," bỗng tông giọng nó trầm khàn hẳn đi.

"Rồi mày định làm gì? Đánh tao à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!