Mẫn nể cái cách những người xung quanh cất chuyện buồn của hôm trước vào một xó nhà ngay khi cơn nắng hôm sau đến. Mặc kệ cho cái bức bối cuồn cuộn như cơn thuỷ triều ngoài khơi đang dâng lên từng giây, từng giờ.
Diễn như không có chuyện gì xảy ra với cái người mình đã chí choé vài tiếng trước đó. Vậy nên Mẫn càng nể má nhỏ hơn, không biết má đã sống như nào trong suốt ngần ấy năm.
Hoàng Thi Mẫn chưa bao giờ vứt nổi cơn ức chế với ông ba dễ dàng như vậy. Cứ mỗi giây nghĩ tới chuyện hôm bữa với ổng, ruột gan Mẫn nhặng lên, quên cả cách thở. Đầu thì cứ ước nếu ngày hôm đó nhỏ mà cứng rắn hơn thì người phải bước ra khỏi nhà đã không phải là nhỏ.
Cơn ức chế dâng đến cuống họng nhỏ làm cho nhỏ ngụp lặn trong mớ cảm xúc tiêu cực cả mấy ngày liền.
Nước tới cổ rồi mà không có thời gian để buồn sầu nữa. Mẫn lại lao đầu vào chuyện học hành để tạm nén cơn buồn bực trong người lại.
Tán cây xanh mơn mởn nằm sát khối 11 đang rì rào theo từng cơn gió thoáng qua. Bóng cây lốm đốm xen vạt nắng in lên bờ tường trắng, còn lá cây thì rơi lên nền gạch men vắng bóng ít người đi lại.
Điểm kiểm tra thường xuyên vật lí tới trước một tuần trước khi thi như đòn tâm lí chí mạng của thầy bộ môn gửi tới lớp A1. Giây phút phát bài ra, cả lớp im phăng phắc đến nỗi nghe được tiếng tim đám học sinh đập bình bịch như trống trường ra về.
Mẫn lẳng lặng nhìn con năm của mình rồi nhìn những người xung quanh. Họng nhỏ thắt lại khi nhận ra điểm ai cũng cao hơn mình không ít thì nhiều.
Linh với Dương ríu rít dò bài cùng nhau, Mẫn cũng tham gia nhưng không dám lên tiếng nói lấy một lời.
"Hoá ra đội tuyển học sinh giỏi lí vào lớp thầy Nhân thì cũng chỉ tới đó," Việt nghía vào bài của lớp phó rồi cười đểu một cái. Hai đứa ban cán sự liếc nhau mà mắt bắn ra tia lửa.
"Đội tuyển lí hả? Là có Trần Minh Sang, anh hai của Điền trong trỏng đúng không?" Bỗng dưng Lan, bạn nữ ngồi bàn trên cùng của Điền quay xuống hỏi.
Trần Minh Điền đang bàn chuyện bóng rổ, bóng chuyền gì đó với hội con trai thì khựng lại. Ánh mắt lấp lánh tràn đầy vui vẻ hoá chán nản trong giây lát.
Chỉ cần nghe vừa tới ba chữ "Trần Minh Sang" thôi là nó ngoẳng mặt lại ngay, khỏi phải gọi.
"Đúng rồi, anh hai mình đang ở trong đội tuyển học sinh giỏi," tuy hơi bất ngờ nhưng Điền vẫn đáp lại Lan bằng chất giọng âm ấm, đều đều.
"Anh của Điền giỏi lý vậy chắc bạn cũng giỏi luôn ha. Điền có năng khiếu sẵn rồi mà, có khi học tốt hơn hẳn anh Sang."
Câu nói của Lan làm cho mọi người tò mò, chú ý đến Điền và điểm của nó.
Bỗng dưng tầm mắt sáng bừng vì ngưỡng mộ của Lan dời xuống bài kiểm tra đang bị Điền kẹp vào quyển sách giáo khoa. Ở mép giấy, con số màu đỏ lấy ló vừa đủ để Lan biết nó được bao nhiêu.
Mặt cô nàng đơ ra một giây rồi nhìn lên Minh Điền đang cười nhạt nhẽo. Lưỡi nó có dẻo tới đâu thì trong tình huống này cũng không biết nói gì cho đỡ xấu hổ.
"Bạn Lan giỏi hơn mình rồi..."
"Ờ thì... " Lan cười cười, quay lại với công chuyện đang còn dang dở của mình.
Điền cũng trở về với tụi con trai, không còn vui như trước vì chuyện vừa xảy ra. Nhưng có lẽ nó cảm nhận được ánh mắt của Mẫn đang dán lên mình nên quay phắt sang nhìn nhỏ.
Nhỏ giật mình nhưng không quay đi mà nhìn một lượt biểu cảm khó hiểu của nó.
Môi Minh Điền không cử động nhưng có gì đọng trong ánh nhìn sâu thăm thẳm kia đang níu con nhỏ lại, không để nhỏ quay đi ngay lập tức.
Mẫn quơ tay chào, Điền đáp lại bằng nụ cười mỉm, rồi đứa nào lại quay về làm việc của đứa nấy.
Sau hôm ở phòng y tế trường, hai đứa nó vẫn không thân thiết hơn là mấy. Phần vì Mẫn đang quá bận với lịch ôn thi dày cộm, phần vì Điền có bao giờ thiếu người nói chuyện đâu mà phải đi tìm người như Mẫn làm chi.
Đổi lại, những lần giao tiếp âm thầm như quơ tay chào và cười mỉm của hai đứa làm nhỏ cảm giác như tụi nó dần thân thiết với nhau hơn.
Thầy lý gọi bài kiểm tra hôm đó là "khủng hoảng điểm số". Còn cách tuần thi đúng hai tuần nữa thôi nên thầy bắt buộc phải cho cả lớp gỡ điểm bằng cách làm bài thuyết trình với hạn nộp là ngay cuối tuần này. Nếu không, cả lớp rớt xuống học sinh khá hết.
-0-
Nhỏ mở sổ tay ra để ghi lại bài tập mới được giao mà cũng phải ngạc nhiên vì trang vở hết sạch chỗ để nhét thêm chữ vào.
Đây là nhóm bốc thăm ngẫu nhiên nên có mấy bạn trướ lc giờ ít nói chuyện với nhau lắm, nếu không có ai bắt chuyện trước thì năm đứa ngồi nhìn nhau cả buổi mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!