Chương 1: Vắt nửa mình sang thu.

"The kindness that lurks in the night."

Còn gì đọng lại của tiết hè oi bức trong những mảng trời vừa mới chớm thu?

Có phải là tiếng dế rộn ràng hôm nào nay chỉ còn là tiếng độc tấu yếu ớt? Hay từng tia nắng oi nồng thay phiên chiếu qua khe hở giữa những tán lá xanh rì?

11 giờ trưa hôm ấy, đọng lại trong mùa thu này là cơn mưa rào cuối cùng của một mùa hè hữu hạn. Nó bao phủ cả bầu trời bằng mảng màu xám xịt. Che mờ đi cái chuyển mình dịu dàng của hai mùa hạ và thu.

Cơn mưa dù không lớn nhưng nặng hạt. Từng hạt mưa như những viên pháo vô hình, tạt vào những tán lá cong vút làm cả nhánh cây rung nhẹ lên.

Sân trường phẳng lặng và vắng tanh, đến nỗi lấy đầy cả sân chỉ có mỗi trận mưa ấy chứ không thêm bớt một bóng người nào.

Chỉ còn duy nhất chàng trai nọ đứng tựa vào lan can, để cho những mảng đèn mờ dọc hành lang trải lên hàng mi đã mỏi mệt sau cả một buổi sáng dài đằng đẵng. Để mặc nỗi cô đơn xâm lấn cả cơ thể đã sớm cạn kiệt năng lượng của mình.

Tóc Trần Minh Điền ướt sũng sau khi chạy từ văn phòng thầy quản sinh về ngược lại lớp. Từng giọt mưa dội thẳng xuống đầu nó càng cho nó thêm cơ sở để chắc chắn mình sẽ ốm liệt giường nếu lội mưa xuống nhà xe bây giờ.

Tít tít... Trần Minh Điền gọi điện thoại để cầu cứu thằng bạn.

"Huhu... hức..."

Có một bạn nữ vừa chạy xuống cầu thang vừa vùi mặt vào bàn tay để khóc, kế bên là mấy đứa bạn của bạn ấy đang đi kề kề bên cạnh để đảm bảo bạn đừng ngã nhào.

Ai cũng cầm một cái dù nhưng không có ai dư cái nào cho nó.

Cả một đám khựng lại nhìn Minh Điền rồi thì thào gì đó với nhau.

"Chào bạn." Nó vẫy tay với đám con gái đó, chào bằng giọng trìu mến rồi cười mỉm chi.

Người ta nói chuyện to nhỏ nhưng một câu duy nhất lọt vào tai nó lại là: "Thôi đi mày ơi, cho cái thằng vô tâm đấy đi mưa rồi sốt nằm giường đi."

Minh Điền ngẩn ngơ một hồi rồi nhận ra bạn nữ đang khóc đó là người mà nó mới từ chối hôm nay vì lí do "tập trung cho việc học".

Thế là vỡ toang ý định đi ké người ta.

Điền quay mặt đi, không quan tâm đến người ta nữa ngay khi thằng bạn vừa bắt máy.

"À tao đang ở sân tập bóng rổ, bên này cũng mưa lắm, không qua mày được đâu."

Giọng của thằng Duy vang lên bên kia đầu dây diện thoại cùng với tiếng mưa xối xả xen lẫn.

"Cơ mà mày có định đi chơi với đám con gái bên A6 không? Tụi nó bảo muốn mời mày đi cho vui."

Một khoảng lặng giữa hai đứa hiện ra khi Điền không trả lời, nó không tắt máy nhưng cũng không nói gì.

"... mày đi thì tao đi..."

Mọi người ai cũng đang đối xử với nó như một phụ kiện trang sức, như thể khi đi cùng nó thì họ sẽ được chú ý hơn. Nó luôn là đứa phải chạy đến người ta chứ hiếm khi có ai giúp đỡ nó mà không mong nó sẽ đi chơi với họ hay giúp họ làm bài tập.

Suy nghĩ làm tâm trạng của Điền trùng xuống như đám mây chứa đầy nước mưa ngoài trời.

Xong xuôi, Minh Điền cúp máy rồi chấp nhận rằng nó phải đứng đây đếm gạch, đếm lá để đợi cho đến khi trận mưa nhẹ dần thì may ra mới có thể lội ra ngoài bãi đỗ xe.

Hoặc nó có thể châm ngay một điếu bây giờ, tranh thủ lúc mọi người bị mắc kẹt vì cơn mưa còn lâu mới tạnh, hẳn thầy quản sinh phải mất một lúc lâu mới đuổi kịp nó nếu nó bị phát hiện.

Điền tìm hộp quẹt, chưa châm nổi điếu thuốc, nó bực mình chửi thề trong lòng.

Đó là những gì nó nghĩ cho tới khi gặp được con nhỏ ấy...

Trong sân trường lạnh lẽo, một con nhỏ bất thình lình xuất hiện trong những hạt mưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!