Chương 38: Bảo hộ ước mơ của người này

Hai người vừa mới bước qua khỏi cửa, Chu chưởng y đã nhanh chân đuổi theo, tiếng gọi dồn dập vang lên phía sau:

Vân Dao Dao dừng bước, ngoảnh đầu nhìn lại, thấy là Chu Tử Ngang thì khẽ gật đầu, lễ phép nói:

"Là chưởng y sao? Đa tạ tiền bối vừa rồi đã tin tưởng vãn bối."

Chu chưởng y liên tục xua tay, mắt ánh lên vẻ kính phục:

"Không dám, không dám. Ta chỉ là người thô lậu, nào dám nhận hai chữ 'tin tưởng'. Chẳng qua vừa nhìn là biết cô nương y thuật bất phàm, chẳng hay... là đã học được từ nơi nào a?"

"Không dám giấu tiền bối, vãn bối từng theo học một vị thần y ẩn thế. Người ấy hành tung bất định, tính tình cổ quái, ta cũng không biết hiện giờ vị ấy đang ở đâu."

Vân Dao Dao hơi cúi đầu, mỉm cười nghĩ bụng:... mấy vị lão sư từng dạy nàng ở thế giới trước, chắc cũng được xem như là thần y ẩn thế a, vì không gặp được ở thế giới này mà.

Chu Tử Ngang nghe xong thì cảm khái gật đầu liên tục:

"A, ra là vậy, chẳng trách, chẳng trách... Cô nương tuổi còn nhỏ mà y thuật đã tinh tường, quả thực khiến lão phu mở mang tầm mắt. Không biết hiện tại cô nương có đang hành nghề y không?"

Vân Dao Dao chậm rãi đáp:

"Không dám giấu tiền bối, vãn bối hiện tại chưa hành y, nhưng thời gian tới thì có lẽ sẽ."

"Hay! Hay lắm!" Chu chưởng y cười ha hả, vuốt râu tán thưởng:

"Nếu có thời gian, mời cô nương ghé y quán của lão, chúng ta cùng nhau đàm đạo y thuật, được chứ?" Chu Tử Ngang dù là một lão nhân tính tình nóng nảy, nhưng lại là một kẻ rất hâm mộ người tài, lão nhìn Vân Dao Dao mà chỗ nào cũng thấy vừa mắt.

"Được, nếu tiền bối đã nói như vậy thì vãn bối có thời gian nhất định sẽ ghé qua."

Vân Dao Dao cũng mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lễ:

"Tiền bối nếu đã có lời, vãn bối tất không dám chối từ. Khi nào có dịp, nhất định sẽ ghé qua thăm hỏi."

Chu Tử Ngang nghe vậy thì hớn hở, cười đến râu bạc rung rung, tự mình tiễn hai người ra tận cổng, mắt vẫn chưa muốn rời bóng dáng Vân Dao Dao.

"Hôm nay vất vả cho nàng rồi."

Trình Vãn Tịch khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhu hòa như nước, giọng nói mang theo vài phần dịu dàng khó nhận ra.

Vân Dao Dao lắc đầu, khóe môi cong lên:

"Không vất vả đâu a, Tịch ca ca."

Nàng vừa đi vừa lém lỉnh nhìn sang người bên cạnh, hai mắt trong veo như sao trời rạng rỡ giữa bầu trời đêm.

"Chỉ là hơi mệt một chút xíu thôi, nhưng ta rất vui vì có thể giúp được vị phu nhân kia."

Nói đến đây, nét mặt nàng bỗng trở nên nghiêm túc, lồng ngực dường như cũng phập phồng theo cảm xúc đang không ngừng cuộn trào:

"Tịch ca ca, ngươi biết không? Theo đuổi y thuật... chính là niềm vui lớn nhất đời ta."

"Ta không mong gì cao sang, chỉ cầu đời này được an yên, để ta có thể chuyên tâm hành y, không thẹn với lương tâm là đủ rồi."

Ánh hoàng hôn lúc này chậm chạp đổ xuống, phủ lên thân ảnh nhỏ nhắn của Vân Dao Dao, khiến cả người nàng như toả ra hào quang.

Trình Vãn Tịch nhìn tiểu nương tử, lúc này đôi mắt tiểu nương tử sáng trong nhấp nháy, khiến Trình Vãn Tịch không khống chế được mà nhìn đến ngây người.

Trong trái tim nhỏ bé của nàng lúc này, lại tiếp tục phủ thêm một tầng kiên định, viên đá được nàng cất giữ sâu trong lồng ngực từ trước, viên đá tượng trưng cho mong muốn bảo hộ người này, bảo hộ ước mơ của người này, lại càng thêm toả sáng rực rỡ.

Ánh mắt Trình Vãn Tịch khẽ động, đầu ngón tay bất giác siết nhẹ dải vải quấn bên tay áo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!