Chương 37: Tịch tỷ tỷ luôn để tâm đến ta

Thông thường sau khi sử dụng thuốc tiêu sợi huyết xong thì bệnh nhân có thể hồi phục rất nhanh, thậm chí có người tỉnh ngay sau khi tiêm, nói chuyện được, cử động lại chỉ sau vài phút hoặc vài giờ. Tuy nhiên, điều này cũng phụ thuộc vào thể trạng của từng người.

Mọi người hầu như vẫn đang tụ tập bên trong y quán, chỉ có một vài người vì bận việc nên đã rời đi trước.

Trình Vãn Tịch cùng tiểu nữ hài kia đứng gần sát tấm rèm nhất. Khi Vân Dao Dao vừa bước ra, ánh mắt đầu tiên liền chạm phải ánh nhìn đầy lo lắng của hai người ấy.

Trình Vãn Tịch thấy nàng, không nói lời dư thừa nào, lập tức đưa tới một chén nước ấm, tay còn lại nhẹ nhàng dùng khăn tay chấm lấy giọt mồ hôi lấm tấm nơi trán nàng, động tác dịu dàng như nước.

Phía sau, tiếng xôn xao nghị luận bắt đầu vang lên:

"Ra rồi kìa! Ra rồi kìa!"

"Cuối cùng cũng chịu bước ra! Hại gia gia ta chờ mệt muốn chết!"

"Nè, không phải là... chết người thật rồi đấy chứ? Im ắng đến vậy?"

"Phi phi, ngươi đừng nói xui xẻo vậy chứ."

Lúc này Chu chưởng y đã từ phía ngoài vội vàng bước đến, thần sắc tràn đầy lo âu lẫn chờ mong:

"Vị cô nương này, tình trạng của bệnh nhân... thế nào rồi?"

Vân Dao Dao hướng Chu chưởng y gật nhẹ đầu chào hỏi, ngữ khí vững vàng mà trấn định:

"Hiện tại dược đang dẫn nhập vào cơ thể phu nhân. Khoảng nửa nén nhang nữa có thể rút châm. Về phần khi nào tỉnh lại thì còn tùy vào thể trạng cùng ý chí của phu nhân. Nhưng ta có thể chắc chắn một điều rằng tính mạng của phu nhân hiện đã không còn trong cơn nguy kịch nữa."

Lời vừa dứt, Chu chưởng y ngây ra tại chỗ, thần sắc vừa kinh ngạc vừa sững sờ. Còn xung quanh người lại bắt đầu xôn xao:

"Thật sự có thể cứu người từ Quỷ Môn Quan quay trở lại ư? Ta không nghe nhầm đó chứ?"

"Không phải khoác lác chứ?"

"Trời ạ, chẳng lẽ là thần y hiển linh thật sao? Thần kỳ quá đi mất!"

Đối mặt với muôn lời bàn tán, Vân Dao Dao từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ trạng thái im lặng.

Nàng khẽ thở ra một hơi, tay phải xoa xoa cổ tay trái đang nhức mỏi, đôi mắt hơi cụp xuống, thần sắc thoáng chút mệt mỏi.

Tính ra... nàng đã duy trì sự tập trung cao độ suốt hai canh giờ (4 tiếng), hiện tại mới có thể thả lỏng đôi chút, cả người liền có chút rã rời.

Trình Vãn Tịch thấy sắc mặt Vân Dao Dao tái nhợt, liền không giấu nổi lo lắng, vội bước lên một bước, nhẹ giọng hỏi:

"Dao Dao, nàng có sao không? Có muốn qua kia nghỉ ngơi một lát không?"

Vân Dao Dao nghe thì lòng khẽ ấm lên. Ánh mắt nàng rũ xuống, nhưng môi lại mỉm cười, nhẹ giọng đáp:

"Tịch ca ca, ta không sao đâu."

— Đúng là... chỉ có Tịch tỷ tỷ là luôn để tâm đến ta nhất a. Tỷ tỷ thật tốt mà.

Nửa nén nhang trôi qua, Vân Dao Dao trở lại bên giường. Tay nàng thuần thục mà nhẹ nhàng rút từng cây châm ra khỏi cơ thể nữ nhân.

Lúc này—ngón tay người kia khẽ động.

Cả y quán như ngừng thở. Một khắc sau, nữ nhân chậm rãi hé mắt, đôi đồng tử mờ mịt dần khôi phục thần trí.

Khoảnh khắc ấy, cả y quán đang chăm chú đứng xem liền như bùng nổ!

"Ta... ta không phải đang bị hoa mắt chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!