Chương 8: Thân Mật Ở Lối Đi Nhỏ

[BHTT][Editing] TÂN HOANTác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa TửEditor: Củ Khoai

- Beta: Thích Đủ Thứ=======Chương 8: Thân mật ở lối đi nhỏQuán rượu có 2 cái hành lang, công cộng bên ngoài là lối đi dành cho nhân viên.

Đúng là ban ngày lúc không mở cửa buôn bán bên này sẽ không có ai lại tương tối tối tăm.

Nếu không phải bị kéo vào, Khương Vân cũng chưa chắc phát hiện nơi này có người đứng. Lục Niệm Chi kéo cô tới góc tường phía sau hành lang, một tia sáng đều không thể lọt vào, như thế thân mật khăng khít ôm cô, còn nói lời ái muội làm tâm Khương Vân bỗng chốc căng thẳng.

Không nghĩ tới nàng lại lớn mật như vậy, ở không xa lối đi này có nhiều người như vậy, tùy thời đều có khả năng bị phát hiện. Tuy rằng cách một bức tường thật dày nhưng Khương Vân vẫn không dám lên tiếng trả lời, lo lắng có người đến gần sẽ nghe được.

Cô theo bản năng bắt lấy cánh tay người này đang ôm ở hông mình, thân mình cứng đờ. Lục Niệm Chi ngón tay kẹp một điếu thuốc, đã mồi lửa nhưng chưa hút.

Ánh lửa đỏ tươi chậm rãi đem thuốc cháy.

Nàng vốn là đứng ở đây hút thuốc, tránh những người ở chỗ kia, ai biết được Khương Vân lại đi tới.

Khương Vân ngửi thấy mùi thuốc, rũ mắt liền thấy thuốc trong tay nàng còn chút nữa là dốt tới tay người này rồi.

Thuốc nàng hút có mùi vị tương đối nhẹ.

Nhận thức lâu như vậy nhưng cô không hề biết Lục Niệm Chi sẽ hút thuốc, hiện tại nhìn thấy có chút kỳ quái. Khương Vân là kẻ nghiện thuốc lá.

Lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, ban đầu là tò mò hút thử sau lại cai không được, đã từng thử vài lần đều không xong.

Mấy năm nay vì chuyện này cô hay bị Tần Chiêu nhắc nhở, thậm chí Tần Chiêu vì vậy mà tức giận, không ngừng hết lần này đến lần khác kêu cô bỏ thuốc. Thời gian phát hiện Tần Chiêu ngoại tình cô lại bắt đầu hút thuốc.

Ban đêm không ngủ được, tâm tình tương đối bực bội liền lấy ra hút.

Cứ vậy cô lại bắt đầu nghiện.

Ngửi được mùi vị trước mắt, cô không khỏi nhìn nhiều thêm hai cái. Lục Niệm Chi bất mãn cô phân tâm, đem cô xoay lại hướng chính mình:

"Tôi hỏi em, vừa rồi tức giận sao?"Hành lang trống vắng chỉ có hai người các nàng.

Tuy rằng nói chuyện rất nhỏ nhưng vẫn là tùy thời đều có thể có người tới phát hiện tạo cảm giác bất an.

Người này tay còn ôm Khương Vân không buông, thân mình kín kẽ kề sát, rất là thân mật. Hoàn cảnh tối tăm không rõ làm Khương Vân có phần yên tâm bất quá nàng cũng không dám làm hành động gì, sợ nhúc nhích tạo tiếng động sẽ thu hút người tới, vì vậy nàng nhỏ giọng nói:

"Mau buông tôi ra...."Rõ ràng một câu hơi mang ý trách cứ nhưng bởi thanh âm thốt ra quá trầm thấp ngược lại càng thêm ái muội, như có ý tứ nỉ non.

Lục Niệm Chi không buông mà còn muốn tiến lên vỗ về lưng cô.

Khương Vân cả người đều căng thẳng, hơi ngẩng đầu bình tĩnh cùng người này đối diện. Không giống cô như vậy khẩn trương, Lục Niệm Chi một chút đều không lo lắng sẽ có người đến.

Dùng bàn tay đem kẹp điếu thuốc nâng cằm cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa:

"Lo lắng lát nữa Tần Chiêu sẽ đến tìm em?"Khương Vân không có tâm tình ứng phó nàng, trở tay bắt lấy cái tay đang để ở lưng mình:

"Bọn họ đều ở đó, đừng nháo".

Lục Niệm Chi lại không nói chuyện, ngón tay chuyển đến khóe miệng cô lại xoa nhẹ.

Người này thật sự có rất nhiều hành động nhỏ, trên giường dưới giường đều vậy, thích khiêu khích nhẫn nại của Khương Vân, không đến cuối cùng sẽ không bỏ qua.

Sờ khóe môi một lát, ngón tay Lục Niệm Chi dần dần chuyển lên trên đôi môi Khương Vân, ngữ khí đạm nhiên, không có bất luận điểm nào phập phồng:

"Thử đi, tôi giữ cho em".

Khương Vân sửng sốt không rõ ý đối phương là gì nhưng không lâu sau đối phương liền nhẹ nhàng đem thuốc đưa đến miệng cô, theo phản xạ Khương Vân muốn né ra lại không thể tránh, ngược lại không cẩn thận đem môi cọ ở đầu ngón tay Lục Niệm Chi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!