Chương 45: (Vô Đề)

QT: Mạt Mạt

Edit & Beta: Hàn Mạch Tuệ

Gần đây có nhiều chuyện phải làm, ốc còn không mang nổi mình ốc, Khương Vân sau khi đem ảnh đưa cho Đậu Ninh Thành thì không còn để ý tới Tần Chiêu cùng Hứa Tri Ý, hơn nữa bên phía Đậu Ninh Thành cũng không có đáp lại chút gì, nàng thật đúng là không biết Hứa Tri Ý rời khỏi thành phố C, hoàn toàn không biết rõ cô ta đi đâu làm gì.

Nghe Tưởng Mẫn nói trong lòng nàng hơi kinh ngạc nhưng không thể hiện ra vì lo lắng Tưởng Mẫn trước mặt mình giả vờ nói vậy, không nhiệt tình mà đáp:

"Mấy ngày nay tôi đi tìm việc, thật lâu cũng chưa liên hệ cùng cô Hứa, cũng không đặc biệt tìm hiểu".

Hẳn là trong lòng rõ rành rành, biết được giữa ba người bọn nàng xảy ra chuyện gì, Tưởng Mẫn tự biết ở lại chỉ tự mình tìm mất mặt nhưng ngại mặt mũi nên vẫn tiếp tục nói:

"Nhà cô ấy hình như xảy ra chuyện, nghe nói rất ầm ỹ nên quay về rất vội".

Khương Vân nghe, biểu hiện tự nhiên lãnh đạm nói:

"Tôi thật sự không biết rõ chuyện tư của cô Hứa cũng chưa từng nghe ai nói qua".

Tưởng Mẫn tự mất mặt mà cười cười, có chút không được tự nhiên.

Bất quá không phải Khương Vân cố ý làm cô ấy mất mặt, dù sao cũng bị Hứa Tri Ý chen chân vào chuyện tình cảm, Khương Vân chỉ có thể đáp như vậy, mọi chuyện xảy ra thì cứ bảo không biết là tốt nhất còn không thì có vẻ như là nàng quá để ý đến cô ta.

Tưởng Mẫn tự giác biết mình không còn cớ gì để nói tiếp nên tùy tiện nói vài câu xả giao, mượn cớ còn có việc nên đi trước.

Khương Vân một câu cũng không nói nhiều, vẫn thái độ kia.

Nhưng khi đi được hai bước bỗng nhiên Tưởng Mẫn dừng lại, xoay người, trên mặt tương đối rối rắm, áy náy mà nói:

"Chuyện lần trước tôi xin lỗi, tôi cũng không biết Hứa Tri Ý cô ấy....! Dù sao cũng thật ngại, cô đừng để trong lòng".

Đây là chuyện Khương Vân không dự đoán trước được, lời xin lỗi tự dưng mà tới.

Kỳ thật khẳng định là Tưởng Mẫn đã sớm biết chuyện giữa Tần Chiêu và Hứa Tri Ý, cho dù không xác định được cũng đoán ra hơn phân nửa, bằng không lần trước gặp ở trung tâm thương mại cũng sẽ không lấy cớ tránh né.

Khương Vân cùng cô ấy không thân cũng không đoán ra được tâm tư đối phương nên thể hiện ngoài mặt cũng lười làm, chỉ ừ một tiếng liền xoay người rời đi.

Cũng chỉ là một người qua đường không thân, giả vờ giả vịt đều lãng phí hơi sức.

Trên đường trở về, Khương Vân gửi tin nhắn cho Hà Dư cùng Nguyên Nhược, hẹn thời gian ăn cơm, một là để chúc mừng chính mình tìm được công việc mới, hai là cũng tới lúc thông báo cho bạn bè một chút chuyện mình đã sớm chia tay.

Mọi người gần đây đều bận việc của mình, thời gian hẹn tương đối trễ, thứ bảy tuần sau.

Khương Vân đầu tiên là báo cho Hà Dư:

"Mình chia tay, đã sớm tách ra".

Hà Dư rất nhanh trả lời: Đã đoán được.

Nàng cười cười, suy nghĩ một chút gõ chữ gửi qua:

"Mấy hôm trước chia tài sản, chia ra không ít".

Khung chat không có động tĩnh mới, hai ba phút sau Hà Dư hỏi: Được bao nhiêu?

Nàng:

"Hơn bốn trăm vạn, một chiếc xe còn có một ít đồ vật này nọ".

Hai người trò chuyện chốc lát, ai cũng không đề cập tới tên Tần Chiêu, cũng không nói tiếc nuối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!