QT: Mạt Mạt
Edit & Beta: Hàn Mạch Tuệ
- --------------------------
Lục Niệm Chi hôm nay mặc mặc cái áo xám không tay gọn gàng, quần dài đen, giày đế bằng, tóc được cột lên nhìn sạch sẽ, tươi sáng.
Cánh tay trái cô bị thương nay đã tróc vảy ra, tạo thành một đường vết thương hồng nhạt.
Nghe Khương Vân hỏi như vậy cô cũng không giấu giếm, lập tức thừa nhận:
"Uhm, trước kia tới đây ở tầm nửa năm, hai năm trước đều ở thành phố B phát triển, đầu năm nay đi thành phố S".
Khương Vân ừ một tiếng, không tiếp tục hỏi, đem bình hoa để lại vị trí cũ.
Mới vừa đem một đoạn cảm tình xử lý sạch sẽ, nàng hiện tại thật loạn, chỉ là nhịn không được hỏi một câu thôi, kỳ thật không tính toán dò hỏi một hai phải rõ ràng hết thảy.
Nàng cùng Lục Niệm Chi vẫn luôn nửa vời, quá mức ái muội nhưng đồng thời cũng có một vách ngăn, hai bên đều chưa từng vượt quá, chẳng sợ ngẫu nhiên tồn tại cảm giác ôn nhu.
Đại khái bởi vì ngay từ ban đầu đã tiếp xúc nhau theo phương thức quá trực tiếp, ái dục quá nặng, Khương Vân chưa bao giờ chân chính xem kỹ quá trình quan hệ của mình cùng người này, cũng không để ý tiếp tục sẽ như thế nào, đều là nương theo cảm giác mà phóng túng bản thân.
Thẳng đến mấy ngày nay suy nghĩ thật nhiều mới dần thanh tỉnh chút.
Nàng không biết bản thân có đem Lục Niệm Chi coi như cọng rơm cứu mạng hay không, cũng có lẽ là để giải sầu hoặc gì đó cho nên mới có thể như vậy, sinh ra một vài ý tưởng kỳ quái mà bản thân mình cũng không rõ lắm.
Tình cảm con người đều phức tạp và hay thay đổi, dễ dàng bị tác động sẽ sinh ra ảo giác.
Có đôi khi cảm xúc biến hóa sẽ làm nên ý tưởng ích kỷ, làm cho hành vi cùng ngôn ngữ thể hiện ra vô cùng không có lý trí.
Khương Vân mới vừa thoát ly Tần Chiêu, trạng thái hiện nay không thích hợp mở ra đoạn tình cảm mới, hẳn là cần một đoạn thời gian trầm tĩnh lại.
Nàng chính mình cũng rõ ràng cho nên hỏi một câu liền ngừng lại, sửa miệng hỏi:
"Ở thành phố S bên kia thế nào?"
Cũng được, Lục Niệm Chi nói, lắc lắc túi giấy trên tay,
"Lục Thời Tinh gửi cho em, bánh đậu xanh nó làm".
Cô bé kia cùng Khương Vân cũng không thân lắm, chính thức gặp qua chỉ một lần nhưng sau khi rời thành phố C về sau vẫn luôn nhớ tới Khương Vân, lúc này còn bảo Lục Niệm Chi đem đồ ăn tới đây.
Khương Vân ngẩn người, nhận lấy túi giấy, mơ hồ nhớ lại Lục Thời Tinh là về bên kia điền nguyện vọng thi đại học nên thuận miệng hỏi:
"Vẫn chọn đại học C sao?"
"Nó ghi danh ngành Marketing", Lục Niệm Chi nói,
"Ba mẹ muốn nó ra nước ngoài du học nhưng mà nó không chịu, nói phải tới bên này".
Khương Vân đặt túi giấy lên bàn, giơ tay vén vén tóc,
"Có thể là nghĩ chị ở bên này, tới đây cũng còn có chị lo liệu cho".
Lục Niệm Chi lại nói:
"Không rảnh lo cho nó, tôi lười quản".
"Chị là dì của cô bé, có thể mặc kệ sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!