Chương 41: (Vô Đề)

Bóng đêm thật sâu, lúc rạng sáng nhiệt độ không khí dần chuyển lạnh, hai người câu được câu không trò chuyện hồi lâu, cuối cùng rúc vào nhau, không biết ngủ từ khi nào.

Khương Vân ngủ thật sâu, một đêm ngon giấc, hôm sau trời vừa sáng liền tỉnh.

Lục Niệm Chi cũng tỉnh dậy sớm, so với cô chỉ muộn hơn xíu.

Hai người tối qua cũng chưa tắm rửa, sáng nay nên tắm một chút.

Thời tiết tháng sáu oi bức, mặc dù trong phòng có điều hòa mát mẻ nhưng một ngày không tắm trên người đều không thoải mái.

Bất quá trước khi tiến vào phòng tắm, Khương Vân cùng Lục Niệm Chi nháo một chút.

Có lẽ tối hôm qua nói chuyện với nhau lâu vậy có tác dụng, lúc này là nàng chủ động, Lục Niệm Chi cũng chưa nói cái gì, chỉ mở to mắt sau đó ôm nàng một phen, thanh âm mới ngủ dậy có nét lười nhác, trầm thấp: Sớm...

Khương Vân đã hoàn toàn tỉnh táo, nghiêng lại gần cô: Sớm.

Nàng tựa như không xương, rút vào trong chăn mỏng, tay đi xuống một chút...

Lục Niệm Chi cầm gối đầu lại lót, chân dài hơi cong lên, khép lại đôi mắt.

Sáng sớm mát mẻ, không khí tươi mát hợp lòng người, cửa sổ rộng mở, gió nhẹ thổi.

Khu biệt thự từ trước đến nay thanh tịnh, thời gian này chưa phải lúc rời giường, bầu trờ mảng tối mảng sáng, qua không lâu sẽ sáng hoàn toàn nhưng ít nhất còn phải lát nữa, giờ vẫn còn rất sớm.

Lúc hai người một trước một sau tiến vào phòng tắm tắm rửa, Khương Vân đi trước, tắm xong vừa hút thuốc vừa chờ Lục Niệm Chi.

Nàng lại tới cơn nghiện thuốc, có lẽ vừa nãy rung động quá sâu, hút một điếu lại một điếu, không nhanh không chậm, người quấn khăn tắm, chân trần ngồi bên mép giường, nhìn cảnh sắc xa xa ngoài cửa sổ.

Khói thuốc lượn lờ, tiêu tán giữa không trung.

Nàng hút là thuốc của Lục Niệm Chi, bản thân nàng không mang theo bên người, để trên xe quên lấy.

Vẫn là loại thuốc cũ, hương vị bạc hà có phần nhạt nhẽo, hút không có nhiều cảm giác lắm.

Lục Niệm Chi tắm tương đối mau, không tới mười phút thì ra, chỉ là đi vào vệ sinh đơn giản, cánh tay cô không thể đụng nước cho nên hơi chậm một chút.

Sau khi ra khỏi phòng tắm thấy Khương Vân đang hút thuốc, cô không nói gì chỉ đem rèm kéo lên, mở ra đèn màu vàng cam đầu giường, lại từ trong cùng ngăn kéo lấy ra một cái hộp màu hồng hoàn toàn mới, lấy hai điếu ra.

Khương Vân không có động tác gì khác thẳng đến khi người này khom người lại gần đây nàng mới nhả ra khói thuốc, đón lấy nụ hôn của cô.

Toàn bộ quá trình cũng không đem thuốc dập tắt, thuốc mới hút, nàng có chừng mực của mình, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, chống tay trên tủ đầu giường, trừ bỏ lâu lâu hút một ngụm thì còn lại đều là chống tay để đó.

Điếu thuốc này kỳ thật chỉ hút có mấy hơi, còn lại đều chậm rãi tự cháy.

Cuối cùng Khương Vân đem thuốc dập tắt ném trên mặt đất, ôm lấy người kia.

Lục Niệm Chi nhẹ giọng hỏi: Thích sao?

Nàng ngước ngước lên lộ ra cần cổ bóng loáng, xương quai xanh cũng theo đó lộ ra, môi đỏ ngập ngừng, hồi lâu mới trầm tĩnh, híp híp mắt nói: Thích cái gì?

Khương Vân liếc mắt nhìn hộp thuốc lá trên tủ đầu giường, tiến đến khóe môi cô, dùng cái tay ban nãy kẹp thuốc chạm vào sau gáy nàng, đầu ngón tay ấm áp chậm rãi dời xuống, rơi trên vòng eo người này.

"Thuốc này, tối nay tôi lấy đi, được không?"

Lục Niệm Chi rướng người tới gần động tác như muốn cắn môi nàng nhưng không chạm tới, muốn hôn mà không hôn, lại nghiêng đầu hôn hôn gương mặt nàng, dần dần về phía sau tai cùng vành tai, hồi lâu hơi thở nóng ấm phả ra mà nói:

"Đây là bao cuối cùng".

Khương Vân nâng mắt, vòng lấy nàng, trả lời: Vậy cho tôi đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!