QT: Mạt Mạt
Editor: Hàn Mạch Tuệ
Beta: Thích Đủ Thứ
Bởi vì hai người đang ở trên giường có chút cản trở, trong phòng ánh sáng lại trầm, Khương Vân hoàn toàn nhìn không tới mặt sau tình hình, chỉ có thể nhìn thấy phía đầu giường.
Đêm nay không nóng, tương đối mát mẻ nhưng hai người đang đắp chăn mỏng lại đang nằm trên giường, kề sát nhau như vậy nên nóng hầm hập, không quá thoải mái.
Khương Vân không có giãy giụa, sau khi nghe đối phương nói xong chỉ ngẩn người, hiển nhiên không đoán được người này sẽ hỏi như vậy.
Vấn đề này quá mức nhạy cảm, làm người ta cảm thấy có chút kỳ cục khi hỏi tới.
Hơi thở Lục Niệm Chi quá mức nóng bỏng, đều rơi hết lên da thịt trắng nõn của Khương Vân làm yết hầu cô lên xuống mấy lần, muốn nói lại thôi.
Tư thế hai người giây phút này quá mức thân mật khắng khít, cùng một chỗ, ai cũng không lộn xộn nhưng đều có thể cảm giác nhiệt độ cùng mỗi động tác nhỏ của đối phương, thậm chí nghe được hô hấp khe khẽ của người kia.
Khương Vân nhìn không được phía sau nhưng có thể cảm nhận rõ ràng Lục Niệm Chi, người này môi hơi nóng bất cứ lúc nào cũng có thể chạm vào cô, như có như không mà dừng lại trong gang tấc, cố ý trêu chọc.
Cô không quen lắm cũng không chịu nỗi loai trêu ghẹo này nên theo bản năng tránh né.
Lục Niệm Chi lại không tha cho cô, nắm chặt tay cô đem người kéo lại gần hơn, cơ hồ đem mặt dán bên tai Khương Vân, nhẹ nhàng nói: Hỏi em đó.
Tai Khương Vân đỏ bừng, hơi nhột.
Cô hướng bên cạnh nghiêng đầu rồi thấp giọng nói:
"Chị buông ra trước, như vậy không thoải mái".
Lục Niệm Chi buông tay nhưng không tránh ra, vẫn đè nặng sau lưng cô còn lấy một cánh tay luồn dưới nách Khương Vân ra trước, ôm trọn Khương Vân vào trong ngực.
Khương Vân không có thói quen có cánh tay cộm dưới thân bất quá vẫn mặc kệ nàng.
Nói với tôi... Lục Niệm Chi nói.
Hành động tuy hai mà một như vậy làm Khương Vân có chút cảm giác kỳ lạ không thể che dấu cũng không biết nên trả lời như thế nào mới tốt, suy nghĩ một lát mới nghiêm túc trả lời:
"Nào ai biết được vì cái gì dù sao cũng đã như vậy."
Người ở thời niên thiếu dễ dàng động lòng, thuần túy, làm sao có thể phân rõ ràng này nọ.
Mười tám tuổi năm ấy đối với cảm tình đặc biệt đơn giản, đầu tiên là quen biết nhau, sau đó để ý trong lòng thì gặp gỡ nhiều hơn, chung đụng nhau một thời gian thấy hợp nhau thì tiến tới, thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau.
Toàn bộ quá trình đều cực kỳ êm đềm, nói thẳng ra là không có gì kịch tính.
Tuổi trẻ khi đó đối với cảm tình đều cái hiểu cái không cho nên hiện tại nhớ lại đều không nhớ rõ rốt cuộc là loại cảm giác như thế nào càng không nói nên lời vì sao hai người lại ở cạnh nhau.
Khương Vân suy nghĩ một chút lại quay đầu nhìn vào mắt Lục Niệm Chi nói thêm:
"Quen biết được nửa học kỳ thì em ấy ngõ lời với tôi, tôi đồng ý, sau đó liền ở cạnh nhau".
Cứ như vậy?
Lục Niệm Chi lấy cái tay khác chống bên cạnh dời xuống, đôi môi hồng nhuận ở sau tai Khương Vân hôn hôn một chút.
Thanh âm cô thật sự nhẹ nhàng chậm rãi, nghe không ra cảm xúc khác, dường như chỉ là thuận miệng hỏi một câu.
Khương Vân nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!