Khương Vân tính nết ôn hòa, không hùng hổ dọa người, cho dù là đối với Tần Chiêu.
Nàng nói chuyện ngữ điệu quá mức bình thản, dường như mâu thuẫn phía trước đều không tồn tại, cái gì cũng chưa hề phát sinh.
Thái độ trước sau như một làm Tần Chiêu sinh ra ảo giác cho rằng nàng đã nguôi giận.
Hai người câu được câu không nói chuyện, chủ yếu là Tần Chiêu nói về công việc đã được xử lý thỏa đáng, thực thuận lợi, ngày mai nhất định có thể trở về.
Người này đem thông tin chuyến bay nói cho Khương Vân, đại ý là muốn nàng đến sân bay đón mình.
Dĩ vãng Tần Chiêu đi công tác về, chỉ cần Khương Vân không có việc gì bận sẽ đến sân bay đón, trở về liền làm một bàn đầy thức ăn chiêu đãi, nhưng lần này sẽ không.
Khương Vân không nói tiếng nào chỉ lẳng lặng nghe.
Tần Chiêu nhận ra có điểm không thích hợp, tự giác không tiếp tục nhắc, trầm mặc một lúc, điều chỉnh cảm xúc nói:
"Trương Dịch hôm qua đến nhà lấy giúp em văn kiện, đến hai lần chị đều không có ở nhà".
Trương Dịch là bạn thân nhất của Tần Chiêu.
Ngày thường cùng Lục Niệm Chi các nàng hay qua lại.
Là người hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, mỗi lần nhìn thấy Khương Vân đều vui tươi hớn hở chào hỏi, với ai cũng không xa lạ.
Đến nhà lấy văn kiện chẳng qua chỉ là cái cớ, đơn giản chính là điện thoại gọi không được nên kêu Trương Dịch đến xem xét.
Khương Vân coi như không nghe thấy, không đáp.
Tần Chiêu hỏi:
"Giám đốc Chu nói chị từ chức, vì sao vậy?"
Khương Vân vẫn không thèm để ý lại không muốn dây dưa, dứt khoát nói: Cúp đây.
Nói xong, thật sự tắt điện thoại, không nghĩ nhiều thêm lời nào.
Có những lời không cần phải quá rõ ràng, cũng không phải trọng yếu.
Đã là người không quan hệ gì hà tất phải giải thích nhiều.
Di động liên tục reo vài lần, nàng cũng không bắt máy, cuối cùng dứt khoát đem điện thoại để vào túi xách mặc kệ.
Mưa to qua đi, thành phố C trở nên sạch sẽ, không khí tươi mát.
Vốn dĩ oi bức ngột ngạt biến thành sạch sẽ thoải mái.
Ánh trăng mơ hồ treo ở bầu trời đêm trong vắt.
Trên đường phố, màn đêm buông xuống bên ngoài liền không có bao nhiêu người qua lại, rất là quạnh quẽ.
Taxi chạy trên đường, khoảng nửa tiếng sau đến Bắc Nhai.
Khương Vân hẹn người ở quán cà phê, đối phương là bạn học cấp hai, hiện đang làm luật sư mảng kinh tế, họ Đỗ, tên đầy đủ là Đỗ Thanh, là một nữ cường nhân làm việc tựa sấm rền mưa dội.
Lúc học cấp hai, Khương Vân cùng Đỗ Thanh quan hệ cũng không tệ, mấy năm gần đây vẫn duy trì liên lạc, chỉ là lúc trước Đỗ Thanh vẫn luôn học tập và làm việc ở nơi khác, năm nay mới chuyển về thành phố C.
Đêm nay hẹn gặp ở quán cà phê trước vì gần đây ít gặp nhau nên muốn hẹn, sau là bởi Khương Vân có chuyện muốn được nàng tư vấn.
Nói đến lại cảm thấy buồn cười, tình cảm lúc hãm sâu cuồng nhiệt ước gì có thể hợp hai làm một, khi rời đi liền muốn phân chia rành mạch, đặc biệt là ở tài sản, thực tế đến không thể thực tế hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!