QT Mạt Mạt
Beta: Thích Đủ Thứ
Trải qua thời gian này, Khương Vân có phần hiểu Hứa Tri Ý, cô ta đem người đưa tới nơi mình ở tuyệt đối không phải để ôn chuyện hay bồi dưỡng tình cảm, nhất định là có mục đích.
Hai người này rốt cuộc là quan hệ như thế nào, Hứa Tri Ý đem người đưa tới nơi đó có phải hay không có tính toán gì thì Khương Vân không rõ lắm nhưng có thể đoán được đại khái, Hứa Tri Ý tất nhiên có điều băn khoăn, có lẽ là Hứa gia hoặc Đậu gia bên kia làm gì đó nên cô ta mới không thể không đem Đậu Ninh Thành về bên cạnh mình.
Khương Vân không biết tình hình kế tiếp sẽ như thế nào chỉ có thể kiên nhẫn chờ.
Hai ngày nay đều gió êm sóng lặng không phát sinh chuyện gì.
Khương Vân ở tại nhà giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài, không ai đến quấy rầy, cả ngày một mình ở nhà.
Ngõ An Hòa ít hộ gia đình, từ sớm đến tối cũng không thấy được bao nhiêu người.
Dân cư ở đây đều là những hộ sống đã lâu, mọi người đều quen biết nhau.
Ngẫu nhiên Khương Vân bắt ghế nằm trên ban công lầu hai phơi nắng, hàng xóm quen biết đi ngang qua sẽ gọi cô một tiếng, có khi sẽ đứng lại trò chuyện một chút.
Dì Châu hàng xóm là người nhiệt tình, về hưu ở nhà không làm gì, thường xuyên đứng ở lầu hai nhà mình cùng Khương Vân nói chuyện phiếm.
Buổi chiều ra phơi chăn nhìn thấy Khương Vân nằm trên ghế ở ban công liền hỏi:
"A Vân, cháu mấy hôm nay đều ở nhà không đi làm sao?"
Ánh mặt trời có chút chói, Khương Vân nheo nheo mắt, thành thật mà nói:
"Cháu xin thôi việc, định nghỉ ngơi một thời gian mới lại đi tìm việc".
Dì Châu không phải loại người mồm miệng xen vào chuyện người khác, nghe cô nói vậy lại nhìn dáng vẻ cô không có việc gì nghiêm trọng nêN không hỏi nhiều thêm, dùng sức nâng chăn đơn lên sào phơi, vỗ vỗ chăn, mỉm cười nói:
"Vậy cũng tốt, mệt mỏi thì chậm rãi nghỉ ngơi, lúc sau tìm một việc tốt hơn".
Khương Vân cười cười.
Dì Châu nói: "Người trẻ tuổi các cháu a, đường còn dài, có rất nhiều cơ hội không giống như chúng ta tuổi cao, vừa đến tuổi về hưu thì không có gì làm, mỗi ngày đều ở nhà không có chỗ đi, muốn làm chút gì thì lớn tuổi người ta cũng không nhận.
A Vân, cháu bây giờ khá tốt, còn có một đống thời gian, muốn làm cái gì mà không được.
Đều có thể làm, nhất định sẽ có cơ hội thích hợp
". Khương Vân ngồi dậy, nhìn phòng ở đối diện, trầm ngâm một lát trả lời:"Dì nói rất đúng.Đúng chứ sao không, dì cũng từng ở cái tuổi của cháu
". Dì cười tủm tỉm mà nói, lấy giọng điệu người từng trải cảm khái:"Cháu mới hai mươi sáu tuổi, còn sớm, có thể từ từ không cần vội".
Người nói vô tình người nghe có ý, dì ấy là đang nói về chuyện công việc nhưng cô lại nghĩ tới phương diện khác.
Có lẽ bị lời nói vô tâm này làm xúc động, Khương Vân thất thần, suy nghĩ dần trôi xa.
Trạng thái cô thật sự không tốt, không giống như trước kia đi làm thành thạo mọi chuyện, rất nhiều thời điểm đều có lòng mà không có sức, bị hiện thực kéo đi.
Hai ngày nay miễn cưỡng tốt lên một chút nhưng phương hướng vẫn còn lênh bênh, kế hoạch sau này thế nào đều chưa có nên có chút mê man.
Từ hai người biến thành một người khó tránh khỏi có chút không thích ứng được.
Khương Vân suy nghĩ một lát, đưa tay vuốt vuốt tóc ra sau đáp: Vâng.
Dì Châu động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng đem đồ phơi xong lại vỗ vỗ chăn, đột nhiên nhớ tới lần trước gặp Tần Chiêu vì thế có ý tốt hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!