QT: Mạt Mạt
Editor: Hàn Mạch Tuệ
Beta: Thích Đủ Thứ
Từ bệnh viện tranh chấp lần đó về sau, có lẽ Khương Vân nói quá tuyệt tình làm đối phương không tìm thấy hy vọng nên Tần Chiêu không xuất hiện nữa, giống như mọi chuyện đều đã bình ổn, những người quấy rầy phiền phức đó đều biến mất không thấy, sinh hoạt lại lần nữa quay về yên ổn.
Tính ra cũng mới trôi qua một ngày lại như thật lâu.
Nghe Lục Niệm Chi nhắc tới Tần Chiêu, Khương Vân thoáng sửng sốt, ngay sau đó hỏi: Hỏi cái gì?
Lục Niệm Chi cũng không quanh co, nói thẳng:
"Hỏi tôi cùng em có phải hay không có quan hệ gì đó?"
Như vậy trong nháy mắt thân mình Khương Vân trở nên cứng còng, ngực giống như bị một đống sợi tơ gắt gao quấn lấy, hô hấp đều chậm trễ.
Kỳ thật cô cùng Lục Niệm Chi lên giường có rất nhiều gút mắt không rõ ràng.
Tất cả đều phát sinh sau khi cô nói chia tay, đối với đoạn tình cảm trước đây cô tuyệt đối không phải người đuối lý nhưng cố tình người phát sinh quan hệ lại là bạn thân nhiều năm của Tần Chiêu, là người mười phần quan trọng trong vòng xã giao, là người không có khả năng phát sinh nhất cho nên cô vẫn luôn muốn dấu diếm.
Nhưng ngay sau đó cô hồi phục tinh thần, loại kiêng kỵ này bất quá là theo thói quen thôi.
Một người vừa mới chia tay còn không kịp thích ứng cuộc sống mới, trong xương cốt đều nhớ cuộc sống trước đó nên bản năng đem hết thảy mọi chuyện buộc chặt với trước kia, đem gông xiềng trói buộc tròng lên người.
Giống như Khương Vân đối với Lục Niệm Chi nhận thức, vẫn luôn dừng lại ở mức nàng là bạn của Tần Chiêu, trước sau đều liên quan tới Tần Chiêu.
Bản thân Khương Vân cũng chưa nhận ra được chuyện này, chỉ là nhíu mày từ trong suy nghĩ thoát ra: Cô nói như thế nào?
Cô nhìn Lục Niệm Chi, mím môi.
Lục Niệm Chi câu lấy sợi tóc trước ngực cô quấn quanh ngón tay vài vòng, không để ý lắm trả lời:
"Nói không có quan hệ gì".
Vô cùng đơn giản đáp một câu, không nói quá trình cụ thể, càng không đề cập cảnh tượng khi đó.
Người này chỉ đem việc này báo cho Khương Vân chứ không kể lể.
Khương Vân cũng không hỏi nhiều, nghe nàng nói xong nhúc nhích thân người.
Lục Niệm Chi đem cô ôm lấy, lấy chăn mỏng đắp lên.
Hai người cứ như vậy nằm trên sô pha nghe những âm thanh nhỏ trong đêm.
Qua hơn nửa tiếng Lục Niệm Chi đã ngủ, không hề đè nặng Khương Vân mà là xoay người nằm sang một bên.
Lúc đó Khương Vân còn chưa thể vô giấc ngủ, hai ngày này cô còn chưa thông suốt lắm, đêm xuống liền suy nghĩ hỗn loạn, tâm sự đè trong lòng.
Cô quay đầu nhìn Lục Niệm Chi bên cạnh, nhìn khuôn mặt bình yên của đối phương không biết suy nghĩ gì.
Thật lâu sau Khương Vân nâng tay, động tác cực nhẹ sờ sờ sườn mặt Lục Niệm Chi, đầu ngón tay ấm áp từ gương mặt xinh đẹp đi xuống, xẹt qua cổ lại đến xương quai xanh, kế tiếp là mềm mại phập phồng.... Cuối cùng ngừng ở tầm tay Lục Niệm Chi.
Khương Vân không có đem tay nắm lấy tay Lục Niệm Chi, càng không đụng tới đối phương, trước sau có khoảng cách nhất định.
Cô nhìn chằm chằm Lục Niệm Chi khi ngủ, sua một lúc rũ xuống mí mắt, dùng đầu ngón tay chạm chạm lòng bàn tay ấm áp người kia.
Lục Niệm Chi thệt sự ngủ rồi, không có bất kỳ phản ứng gì, ngón tay cũng không động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!