Tác phẩm: TÂN HOAN (Niềm vui mới)
Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử
Edit: Thượng Chi Phong
Vì phép năm chỉ có năm ngày, các nàng không thể ở Interlaken quá lâu, phần lớn thời gian của hành trình đều dành cho việc ngồi máy bay, không khỏi khiến người ta cảm thấy uể oải mệt nhọc nhưng cũng rất thư thái và thoải mái.
Trước khi lên đường, Lục Niệm Chi lôi kéo Khương Vân chụp chung một tấm ảnh, hai người ôm nhau, phía sau là dãy núi tuyết phủ yên tĩnh, chung quanh đều trắng xóa.
Khoảnh khắc bấm nút chụp, Lục Niệm Chi cúi người hôn lên mặt Khương Vân, Khương Vân không khỏi nở nụ cười, thở ra một làn hơi trắng, tấm ảnh được chụp đúng vào thời khắc ấy.
Lãng mạn, chân thực.
Đây chính là các nàng hiện tại.
Sau khi về nước, hai người ngủ ngất ngây quay cuồng, chuyện gì cũng không làm, chỉ nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Không khí năm mới, thành phố C tràn đầy sức sống, ngõ An Hoà tràn đầy hương sắc, so với thường ngày đều phải náo nhiệt hơn.
Dì Châu đến thăm và tặng họ rất nhiều đồ này nọ dì tự làm.
"Người trẻ tuổi các con cũng không biết làm cái này, đồ bán bên ngoài làm sao có hương vị bằng tự mình làm. Ăn tết con không ở đây, dì đặc biệt để lại đến giờ mới đưa cho con".
Khương Vân đem đồ vật nhận lấy, để đáp lễ nàng đưa một ít đồ bổ cho dì Châu.
Hàng xóm đã nhiều năm như vậy, một nhà dì Châu đối với nàng chăm sóc không ít, năm đó bà ngoại qua đời, dì Châu vội vàng bận bịu giúp đỡ trước sau, những ân tình này Khương Vân đều nhớ.
Sau khi nhận được bao nhiêu món quà quý giá cùng một lúc, dì Châu thấy nhận không vậy không tốt lắm nên chủ động mời Khương Vân ăn cơm.
Khương Vân mang theo Lục Niệm Chi sang, ở trên bàn cơm nàng nói với một nhà dì Châu rằng sau này Lục Niệm Chi sẽ ở đây lâu dài, xin mọi người chăm sóc nhiều hơn.
Gia đình dì Châu vô cùng khách khí, nói Lục Niệm Chi nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói, không cần câu nệ.
Những người quen ở ngõ An Hoà vẫn cho rằng Lục Niệm Chi là họ hàng của Khương Vân, Khương Vân cùng Lục Niệm Chi chưa bao giờ giải thích, hiểu lầm cứ vậy mà để đó.
Đã hết thời gian nghỉ phép năm, đến thời điểm phải đi làm.
Nhiệm vụ ở Bồi Thịnh nặng nề, Khương Vân cả ngày quay như chong chóng, mà Lục Niệm Chi ở công ty bên kia cũng không khá hơn, so với nàng còn bận rộn hơn nữa.
Trong một thời gian, hai người mỗi ngày đều có một đống lớn việc cần hoàn thành, mệt đến đầu dính vào gối liền ngủ mất, thậm chí có thời điểm bữa trưa cũng không có thời gian ăn.
Nhưng dù thế nào đi nữa, các nàng đều sẽ kiên trì về nhà, mặc kệ công việc có muộn hay quan trọng thế nào, chỉ cần không phải đi công tác, cuối cùng đều sẽ về nhà.
Sự cân bằng giữa tình yêu và cuộc sống là như thế này, có ngọt ngào, cũng có vụn vặt này nọ.
Xuân Phân qua đi, nhiệt độ ở thành phố C dần dần tăng lên, thời tiết cũng không còn lạnh như trước nữa.
(Tiết Xuân phân là khoảng thời gian bắt đầu từ 21 tháng 3 và kết thúc vào khoảng ngày 4 hay 5 tháng 4)
Một tháng sau là Thanh minh, Khương Vân lần thứ hai mang theo Lục Niệm Chi đi gặp bà ngoại, mà ngày hôm đó, gia đình cậu cũng từ thị trấn chạy tới, đến dâng hương cho bà ngoại.
Quan hệ của Khương Vân cùng Lục Niệm Chi vẫn chưa được công bố cho những người còn lại trong Trần gia, cậu cùng mợ không biết về điều đó, họ chỉ coi Lục Niệm Chi là bạn của Khương Vân.
Nhưng sau khi sống ở nhà cũ được một ngày, họ thấy có điều gì đó không đúng ở đây, tình trạng nhà này không phải là bạn bè ở chung mà rõ ràng chính là một đôi ở chung ở với nhau.
Không ai đề cập cụ thể điều này, trong lòng rõ ràng là được.
Cậu cùng mợ muốn đi đến trạm xe buýt ra bến xe, Lục Niệm Chi muốn lái xe đưa họ đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!