Chương 15: (Vô Đề)

Chú trông vui vẻ hơn cư dân mạng nhiều.

Thật sự rất vui.

Ông ấy cười nói: "Hơi thở mà tôi kìm nén trong lòng cuối cúng cũng được giải phóng."

"Tôi đã không có giấc ngủ ngon kể từ khi Thu Thu bị bắt cóc, bây giờ cũng có thể có một giấc ngủ ngon."

"Đại sư, cảm ơn cô."

Tôi nhìn ông ấy, mắt hơi động: "Không cần cảm ơn."

Kết nối đã bị ngắt.

Cư dân mạng đang yêu cầu tôi xem them 1 quẻ nữa, nhưng tôi không có ý định như vậy.

"Trước nói là xem 5 quẻ bây giờ đã xem toàn bộ rồi."

"Đại sư! Một lần nữa đi!"

"Một lần nữa đi mà!"

Tôi cong môi: "Mọi người nghĩ tôi là nghệ sĩ biểu diễn à?"

Hôm nay thế thôi, sau này khi nào tôi thấy chán, có thể phát sóng trực tiếp tìm mọi người nói chuyện.

"Tạm biệt mọi người."

Bất chấp những lời than vãn của cư dân mạng, tôi đóng phòng phát trực tiếp.

Nằm trên ghế, tôi thở một hơi dài.

iện thoại rung lên.

Tôi nhấn nút trả lời mà không nhìn màn hình: "Alo?"

Giọng của sư phụ bên kia truyền đến; "Đồ đệ, ta vừa xem buổi phát sóng trực tiếp của con."

Tôi: "Ồ."

"Đạo gia không nói dối, hôm nay con đã nói dối."

Tôi thờ ơ nói: "Người nói chuyện lừa tiền đó à, vấn đề đó không lớn, lát nữa con sẽ nói lại với người........"

Sư phụ: "Ta không nói về cái đó."

Tôi dừng lại và không nói chuyện.

"Ta cũng nghe được ngày sinh của đứa bé đó, ta cũng đã đoán một quẻ."

"Đứa bé đó đã qua đời khi mới 1 tuổi."

"Đồ nhi, ta không tin con không đoán ra."

Tôi đương nhiên có thể đoán ra.

Tôi cũng đoán ra được, Niệm Thu đã kiệt sức rồi, nhiều nhất cũng chỉ còn một tháng.

Thay vì để làm tăng thêm nổi buồn, chi bằng hãy để ông ấy ra đi một cách thanh thản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!