Cửa thang máy đóng lại, Đàn Mạt lập tức bị ánh mắt tò mò của đám học sinh bên cạnh vây quanh:
"Đàn chị Đàn, chị có quen biết với người đàn ông trong thang máy đối diện đó sao? Anh ấy vừa mới gọi tên chị à?"
Trong lòng Đàn Mạt hoảng loạn, cô lau lau chóp mũi, bình tĩnh giải thích: "Anh ấy chính là tổng giám đốc tập đoàn Cao Sáng...
"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Con mẹ nó, người vừa rồi chính là tổng giám đốc của Cao Sáng? Trẻ tuổi và đẹp trai quá!"
"Đúng là tiểu thuyết ngoài đời thực, đàn chị vậy mà quen biết anh ta...
"Đàn Mạt cười gượng hai tiếng không trả lời, ánh mắt Diệp Dao âm trầm nhìn về phía cô, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Tạ Kỳ Thâm, muốn nói lại thôi. Sau khi lên tầng, nhân viên công tác dẫn bọn họ đến bộ phận kỹ thuật. Nhân viên phụ trách lập trình máy bay không người lái tên là Triệu Văn:"Chúng tôi đã thiết kế sơ bộ xong rồi, hôm nay mời mọi người tới đây xem xem có gì cần điều chỉnh hay không, chúng ta có thể đến phòng điều khiển mô phỏng để kiểm tra thử.
"Đây là nơi thử nghiệm máy bay không người lái, có thể thông qua mô phỏng phi hành để kiểm tra tính năng của nó. Sau khi đi vào, Triệu Văn giới thiệu với bọn họ:"Chúng tôi đã sớm lập trình quỹ đạo và điều khiển ánh sáng của từng máy bay, đến lúc đó dựa vào điều khiển ánh sáng hình thành các đồ án khác nhau, mọi người có thể xem hiệu quả bên trong màn hình, trong tiệc tối kỷ niệm thành lập trường của mọi người, 800 chiếc máy bay này dựa theo lộ trình đã được lên kế hoạch đi đến địa điểm đã định để hoàn thành màn trình diễn.
"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nhìn vào biểu thị trên màn hình, có một bạn học nữ nghi ngờ khó hiểu:"Để 800 máy bay không người lái hoàn thành động tác chỉnh tề cũng rất khó khăn, ngộ nhỡ có một cái trong đó đứng lệch vị trí thì phải làm sao?
Từng cái máy bay không người lái đều có vị trí cố định sao?"
Đàn Mạt ở bên cạnh mở miệng nói: "Muốn hoàn thành động tác một cách chỉnh tề chỉ cần lập kế hoạch vị trí bay trong thời gian thực của tất cả các máy bay không người lái."
"Giống như lúc chăn dê cần sắp xếp một con dê đầu đàn, thiết kế một máy bay không người lái với tư cách là máy chủ, còn lại là máy phụ, để cho máy chủ tiếp nhận tiếp nhận tín hiệu tin tức của đài báo hiệu và giải quyết nó, đồng thời vị trí của từng máy bay không người lái trên đường đi đã được định trước được truyền đến máy phụ thông qua mô
-đun liên lạc đường dài, sau khi nhận được thông tin vị trí, máy phụ sẽ tự xác định vị trí của mình để bay, như vậy để có kế hoạch thống nhất, cho dù là vị trí bị lệch cũng có thể kịp thời điều chỉnh."
"Đúng, là như vậy."
Triệu Văn không ngờ tới một nữ sinh lại có thể trả lời chuyên nghiệp như vậy: "Bạn học có nghiên cứu gì về máy bay không người lái không?
"Cũng không phải nghiên cứu, chẳng qua là từ nhỏ đến lớn cô đều chơi chán tất cả các loại máy bay không người lái rồi... Giáo viên bên cạnh cười nói:"Bạn học Đàn Mạt của chúng tôi là học sinh đứng đầu khoa máy tính."
"Sau này có thể tới Cao Sáng của chúng tôi, chúng tôi cần những nhân tài ưu tú."
Ngoài mặt Đàn Mạt nở nụ cười: "Không có, những gì tôi học được còn rất nông cạn."
Nội tâm: Bảo cô vội tới làm công cho Tạ Kỳ Thâm, làm sao có thể!
Đang nói, ánh mắt cô quay sang chỗ khác, người trong nội tâm nhắc tới đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Buổi chiều, Tạ Kỳ Thâm đến bộ phận kỹ thuật để quan sát tiến trình kỹ thuật, bên cạnh có mấy nhân viên đi cùng.
Anh vừa đi đến, Đàn Mạt đã vô tình bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh.
Sau đó cô vội di chuyển tầm mắt, âm thầm tặc lưỡi.
Có cần phải trùng hợp như vậy không...
Vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt, nói chuyện công việc với người ta, hoàn toàn không chú ý đến bọn họ ở phía bên này.
Mấy học sinh nữ nhìn thấy anh, trong mắt như có sao:
"Ôi chao, đây không phải tổng giám đốc Cao Sáng mà vừa nãy chúng ta mới gặp sao? Anh ấy đẹp trai thật đó..."
Đàn Mạt nhìn bộ dạng mê trai của các cô gái mà không nói nên lời.
Quả nhiên người đàn ông này có thói quen dùng gương mặt này để trêu hoa ghẹo nguyệt, trước kia cô còn trẻ tuổi không hiểu chuyện mới bị lừa, hiện tại thì không.
Triệu Văn ở phía trước giảng bài liên tục, Đàn Mạt tiện tay cầm một cái máy bay không người lái lên quan sát, Diệp Dao cúi người, mỉm cười nói với cô:
"Nguyên lý này rất giống với bài tập nhóm chúng ta cùng nhau làm hồi đại học năm ba, còn nhớ không? Dùng GPS và áp kế hòa khí để tính toán vị trí mặt phẳng 2D của máy..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!