Giọng nói trầm thấp của người đàn ông phát ra, như lông vũ vuốt ve bên tai, Đàn Mạt cảm thấy nhiệt độ trên mặt tăng lên càng thêm rõ ràng, chột dạ: "Em đỏ mặt là bị anh chọc tức, được chưa?Cô cắn răng nói:Ai đó cũng đừng có cậy mình nhiều tuổi nữa, mau trả lại son môi cho em đi.
"Người đàn ông lạnh nhạt nói:"Tôi không mang theo bên người, để ở nhà tôi ở thành phố Hải Từ rồi, ngày nào đó sẽ trả lại cho em.
"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."......"
Không ở trên người anh mà anh còn nói nhảm làm gì?
Đàn Mạt quay đầu đi tới sô pha ngồi, Tạ Kỳ Thâm nhìn bóng lưng tức giận của cô, cụp mắt lại, nén không cười.
Một giờ sau đồ ăn được mang đến, Đàn Mạt mang đồ ăn đến cho Đàn Viễn Chu. Lúc trở lại phòng khách, cô nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm vẫn đang xử lý công việc.
Thấy hôm nay anh vất vả chạy đi đón cô, cô quyết định vẫn tốt bụng một chút, gọi anh đến ăn cơm.
Đàn Mạt ngồi xếp bằng trước bàn trà ăn trước, một lúc lâu Tạ Kỳ Thâm giải quyết việc xong, đi tới sô pha bên cạnh cô ngồi xuống, cầm lấy một phần khác.
"... Không ngờ đấy, em còn nghĩ rằng anh không thèm để mấy món ăn đặt mang về này vào mắt cơ.
"Tạ Kỳ Thâm lấy đũa dùng một lần ra, nhẹ nhàng nói:"Lúc mới ra nước ngoài, đồ ăn còn kém hơn thế này rất nhiều.
"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Đàn Mạt hơi giật mình. Dường như cô không biết tí gì về việc anh ra nước ngoài. Tạ Kỳ Thâm nhìn lại vào ánh mắt phức tạp của cô, bất đắc dĩ lên tiếng:"Tôi vẫn còn sống, em không cần nhìn tôi như vậy đâu."
"......
"Đàn Mạt mím môi, nhìn hộp cơm của anh:"Anh ăn no chưa? Em cho anh một cái đùi gà nhé."
"Em ăn đi, tôi chỉ ăn vậy thôi.
"Đàn Mạt giương mắt nhìn anh. Hai người ngồi gần nhau, vài giây sau Tạ Kỳ Thâm giơ tay lau đi một hạt cơm dính trên khóe miệng cô, tầm mắt dừng lại trên gương mặt nhỏ bé như sứ trắng của cô, đáy mắt khẽ hiện ra vẻ lo lắng :"Đàn Mạt, em có biết bây giờ em gầy hơn trước bao nhiêu không?
"Kể từ khi gặp lại, đây là lần đầu tiên anh nói đến chuyện trước đây. Bởi vì anh mà cô từng gầy đi hơn bảy kg, sau đó không trở lại cân nặng như ban đầu nữa, quanh năm cứ gầy như vậy. Đàn Mạt có loại cảm giác giống như bị người lớn biết không ăn cơm, rất nhanh quay đầu đi, tiếp tục cúi đầu múc cơm:"Em bây giờ cũng ổn mà...
"Tạ Kỳ Thâm bỏ đùi gà vào đĩa của cô:"Tự mình ăn no trước đi rồi nói sau.
"Cơm nước xong xuôi, hộ lý đến chăm lo sinh hoạt cho Đàn Viễn Chu tới, Đàn Mạt cùng Tạ Kỳ Thâm cũng có thể an tâm rời đi. Trước khi đi, Đàn Mạt nói với Đàn Viễn Châu:"Chú út, trong khoảng thời gian này chú nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng để bị thương nữa đó.
"Đàn Viễn Chu xoa xoa đầu cô:"Được rồi mà, đừng bận tâm đến chú.
"Anh nhìn về phía Tạ Kỳ Thâm bên cạnh:"Vậy cậu đưa Mạt Mạt về chung cư chứ?
"Hai người đi ra khỏi căn hộ, trong thang máy, Đàn Mạt nhìn về phía Tạ Kỳ Thâm, có chút do dự:"Tạ Kỳ Thâm, không phải anh muốn tới tập đoàn sao?
Thật ra em có thể tự mình..."
Lời nói của cô bị anh cắt ngang: "Không tốn bao nhiêu thời gian.
"Đàn Mạt đành phải đi theo anh. Hơn bảy giờ, Tạ Kỳ Thâm đưa cô xuống dưới tòa chung cư. Sau khi Đàn Mạt lên lầu, xe khởi động lại, người đàn ông ngồi sau lạnh giọng mở miệng:"Về nhà cũ trước đi.
"Lái xe khởi động xe. Rolls -Royce đi xuyên qua bóng đêm. Cuối cùng dừng lại ở phía trước cửa một biệt thự tuyệt đẹp. Các bảo mẫu quét dọn ở tiền viện biệt thự nhìn thấy biển số xe chợt sửng sốt, một người trong đó vội vàng chạy vào trong nhà báo cáo. Tạ Kỳ Thâm từ trên xe đi xuống, các bảo mẫu vội vàng cung kính nói:"Tạ tiên sinh.
"Người đàn ông đi vào cửa lớn, trong phòng khách, Chân Mai và Tạ Văn Khang đang nói chuyện quay đầu nhìn về phía anh, đáy mắt Tạ Văn Khang sáng ngời:"Kỳ Sâm, cháu đã trở lại.
"Tạ Kỳ Thâm thản nhiên đáp:"Chú hai.
"Chân Mai lạnh lùng nhìn anh:"Nơi này là nhà họ Tạ, người ngoài như cậu cũng xứng vào?
"Trông thấy bà mẹ kế vừa nhìn thấy mình đã giậm chân, Tạ Kỳ Thâm cũng không thèm tức giận, ngược lại nhếch môi:"Tôi đến thăm bố tôi, có vấn đề gì à?
"Chân Mai nghe nói như vậy, cười hoang đường:"Tạ Kỳ Thâm, cậu đã sớm không còn là người của nhà họ Tạ, con trai danh chính ngôn thuận của nhà họ Tạ là Tư Viễn con tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!