Chương 52: (Vô Đề)

Đánh giá: 2.5 / 2 lượt

"Quen mắt?" Kỷ Thư không hiểu: "Trước đây cậu từng gặp sao?"

Đàn Mạt lắc đầu: "Chưa từng gặp, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất quen…"

Chỉ là trong một lúc Đàn Mạt cũng nghĩ không thông tại sao lại có cảm giác này, cô thu lại suy nghĩ, khoác tay Kỷ Thư: "Không nghĩ nữa, đi thôi, chúng ta đi ăn.

"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Đi đi đi, tớ sắp đói chết rồi đây này…"

Hai người đi vào trong nhà hàng, vào phòng bao riêng đã đặt trước. Sau khi gọi món, Kỷ Thư nhìn Đàn Mạt ở đối diện đang chống cằm nhìn cô ấy gọi món mà mặt đầy ý cười, không kìm được mà trêu chọc: "Xem ra gần đây trạng thái của cậu không tệ nha, mặt trông rạng rỡ hẳn, quả nhiên là có tình yêu tưới tắm cho thì đúng là không giống."

Cô gái nhỏ không nhịn được cong môi: "Thật sao, bản thân tớ cũng không cảm thấy…"

"Rất rõ ràng đó có được không? Nhớ đến lần trước tớ gặp cậu, trạng thái thất tình khi đó của cậu giống như trời sập xuống vậy, cả gương mặt khóc đến như cái bánh bao vậy, "Ôi Kỷ Thư, tớ rất khó chịu, tại sao tớ còn khó chịu hơn cả cái ngày anh ấy ra nước ngoài trước kia nữa, tớ rất thích Tạ Kỳ Thâm, nhưng tớ sắp phải ly hôn với anh ấy rồi hu hu hu"…"

Kỷ Thư bắt chước lại giọng điệu của cô, Đàn Mạt ngại ngùng mau chóng che mặt lại, không nhịn được cười:

"Cậu đủ rồi đó, đừng có bắt chước nữa! Chỉ biết trêu chọc tớ, lúc đó tớ đúng là rất khó chịu mà."

"Không sao, đau khổ đã qua, chỉ còn lại hạnh phúc thôi, Tạ Kỳ Thâm chắc chắn là hận không thể chiều cậu đến tận trời rồi."

Đàn Mạt cười: "Vẫn chưa đến mức chiều đến tận trời, nhưng anh ấy thật sự đối với tớ rất tốt.

"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Còn không phải sao, dù sao cũng thích cậu nhiều năm như vậy."

Kỷ Thư nghĩ đến một chuyện, đổi chủ đề: "Đúng rồi, cậu có nghe nói gần đây Đàn Chi Uyển thế nào rồi không?"

Đã một thời gian Đàn Mạt không nghe đến cái tên này rồi, cô hơi ngẩn ra: "Tớ không rõ lắm, sao vậy."

"Không có gì, rất nhiều cô tiểu thư nhà giàu trong giới này đều đã biết chuyện cô ta bị bố cậu phạt, tớ nghe bọn họ nói, trước đây Đàn Chi Uyển thích nhất là cùng bạn bè đi mua túi xách mua giày dép mua đồ mắc tiền, xuất hiện ở khắp những nơi sang trọng, bây giờ thẻ ngân hàng của cô ta đã bị đóng băng, phải sống cuộc sống rất eo hẹp, cũng chỉ có tên bạn trai kia của cô ta là còn tiêu tiền cho cô ta.

"Sắc mặt Đàn Mạt hơi ngây ra. Cô cũng không ngờ lần này bố Đàn lại tức giận lâu như vậy, có lẽ bây giờ Đàn Chi Uyển ghét cay ghét đắng cô rồi."Dù sao bây giờ Đàn Chi Uyển đã không còn chút nào dáng vẻ ngước mặt lên cao như trước kia nữa, rất nhiều người đều ở sau lưng cười nhạo cô ta, ai bảo trước kia cô ta cùng đám người Trần Ninh Ninh bàn tán về cậu, gieo nhân nào thì gặt quả đó thôi, bây giờ cuối cùng cô ta cũng được nếm thử mùi vị này rồi, thật là quá sung sướng."

Kỷ Thư cười với Đàn Mạt:

"Hơn nữa mọi người đều đã biết chuyện Tạ Kỳ Thâm cướp mất dự án hợp tác của Đàn Chi Uyển, bây giờ bọn họ đều đã hiểu rõ kết cục khi bắt nạt cậu rồi. Có hôm tớ nhìn thấy trong nhóm chat có vài cô gái móc mỉa cậu, tớ lập tức nhảy ra nói tớ là bạn thân của cậu, nếu bọn họ còn tiếp tục nói thì tớ sẽ chụp màn hình trò chuyện gửi cho Đàn Mạt, để Đàn Mạt nói với Tạ Kỳ Thâm, mấy người đó bị dọa đến sợ chết khiếp, vội vàng xin lỗi ha ha ha…"

Đàn Mạt cười, cùng lúc với sự bất lực là sự ấm áp dâng lên trong lòng.

Sau khi có Tạ Kỳ Thâm, anh thật sự đã trở thành núi dựa của cô.

"Vậy Đàn Chi Uyển có xin lỗi cậu không?" Kỷ Thư hỏi cô.

"Cậu cảm thấy với tính cách của chị ta thì việc này có khả năng sao?"

"Cũng phải…"

Sắc mặt Đàn Mạt bình thản: "Tớ không để tâm chị ta có xin lỗi hay không, tớ chỉ hy vọng chị ta hãy cách xa cuộc sống của tớ, đừng bao giờ đến làm phiền tớ nữa là được rồi."

Cô chỉ muốn ở bên Tạ Kỳ Thâm một cách yên bình, không bị người ngoài ảnh hưởng.

"Đúng vậy, sống cuộc sống của mình cho tốt là đủ rồi! Cậu và Tạ Kỳ Thâm ngọt ngào chính là cú vả mạnh nhất vào mặt đám người đó!"

Đàn Mạt mỉm cười: "Đúng là vậy."

Buổi tối, Đàn Mạt và Kỷ Thư đang ăn cơm, Đàn Mạt một mình chạy đi thanh toán trước.

Bởi vì trước đó Kỷ Thư đã giúp cô và Tạ Kỳ Thâm, nên cô vẫn luôn nhớ phải mời Kỷ Thư ăn cơm, sau khi Kỷ Thư biết được lý do, cũng yên tâm để cô trả tiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!