Chương 51: (Vô Đề)

Đánh giá: 2.5 / 2 lượt

Hồi ức đặc biệt nào đó bất giác hiện lên trong đầu, mặt của Đàn Mạt bỗng chốc đỏ đến tận cổ.

Nhớ đến lần đầu tiên cô nhìn thấy, sắc mặt cô đỏ bừng lên, đồng thời còn bị tư chất thiên phú nào đó của Tạ Kỳ Thâm hù dọa…

Rõ ràng bề ngoài người này lịch thiệp như vậy, nhưng phương diện đó lại hoàn toàn tương phản, chỉ có lúc nhìn thấy cô mới trở nên hung dữ đáng sợ, lần nào cũng làm cô đến nước mắt lưng tròng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khiến cho cơ thể nhỏ nhắn của cô gái nhỏ lúc đầu bị giày vò đến vô cùng khó chịu, sau này thích ứng rồi mới có thể hoà hợp với nhau.

Đàn Mạt nhìn câu nói trong điện thoại lần nữa, có thể tưởng tượng được rõ ràng sắc mặt của anh lúc gõ câu nói này, khiến cô vừa xấu hổ vừa tức giận.

Cô chưa từng thấy người đàn ông nào cợt nhả như vậy!

Người này lại còn rất kiêu ngạo, giống như anh rất lợi hại vậy…

Thôi, đúng là rất lợi hại.

Để đề phòng lời nói cợt nhả của người nào đó, Đàn Mạt kìm nén gương mặt đỏ bừng, mau chóng ném lại mấy chữ:

[Tạm biệt, em đi họp đây!]

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đàn Mạt khoá màn hình điện thoại, để điện thoại lên bàn, thuận thế ngẩng đầu, thì nhìn thấy Diệp Dao ngồi ở phía đối diện của bàn elip đang nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt có vẻ sâu xa của cậu ta nhanh chóng rời đi như đang trốn chạy.

Rốt cuộc người này có ý gì đây…

Đàn Mạt không biết cậu ta có ý muốn gì, dù sao từ sau lần gặp mặt ở bãi đậu xe bên hồ lần đó, hai người đã còn chẳng còn liên lạc với nhau nữa.

Một lúc sau, tất cả học sinh đều đã có mặt, thầy giáo phụ trách tổ chức mừng ngày thành lập trường cũng đã đến.

Sau khi buổi họp bắt đầu, Đàn Mạt tiện tay mở ghi chú trong điện thoại ra, ghi lại vài việc trong buổi họp. Cô quay đầu nhìn thầy giáo đang ngồi phía trước, nhưng lại cảm thấy hình như ở đối diện có ánh mắt lúc có lúc không đang nhìn về phía mình, không biết có phải là ảo giác của cô hay không.

Cô cũng lười quan tâm.

Mười một giờ trưa, buổi họp kết thúc trong suôn sẻ.

Lúc này là giờ cơm trưa, các bạn học lục tục đi ra khỏi phòng họp, mấy bạn học hỏi Đàn Mạt:

"Đàn chị, chị có muốn cùng đến căn tin không? Tụi em định đến căn tin hai ăn lẩu xào cay."

Đàn Mạt không biết Diệp Dao có đi cùng không, cô sợ lúng túng cũng muốn giữ khoảng cách với cậu ta, nên từ chối khéo:

"Các cậu đi đi, tôi không đi đâu, tôi chuẩn bị về nhà."

"Được rồi…"

Sau khi đi thang máy xuống tầng, mọi người tụm năm tụm ba đi ra ra ngoài toà nhà hành chính, Đàn Mạt đang đi một mình, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nam hơi khàn có vẻ đang kìm chế:

"Đàn Mạt…

"Cô quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Dao đang đi đến trước mặt cô. Đàn Mạt hơi ngẩn người."Có việc gì sao?"

Nam sinh một tay để lên túi xách, ánh mắt rơi lên gương như trắng như sứ của cô, sắc mặt cậu ta không được tự nhiên, giống như đã kìm nén cả một buổi sáng, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!