Đàn Mạt nghe thấy lời nói của Tạ Kỳ Thâm, nhớ lại tối nay lúc ở nhà hàng, cô cố ý giữ khoảng cách với anh ở trước mặt người ngoài, đánh giá quan hệ giữa hai người là không thân.
Mà lúc này.
Sự thân mật và mờ ám không cách nào che giấu trong không khí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết tại sao, Đàn Mạt cảm thấy trong giọng điệu của anh có chút không hài lòng, nhưng lại dường như chỉ là ảo giác của cô.
Cô lúng túng khẽ giải thích: "Em sợ nếu em nói chúng ta thân, lại phải giải thích một đống với bọn họ, rất phiền phức…"
"Vậy cũng là do tôi giải thích.
"Tạ Kỳ Thâm nói. Đàn Mạt bị câu nói này của anh chặn lại, suy nghĩ lại càng rối thành một cục. Mấy giây sau, cô cảm nhận được Tạ Kỳ Thâm đã buông tay ra, giọng nói anh khàn khàn:"Bóp đau em rồi à?"
Cô không vui trách móc: "Là đau muốn chết luôn đấy biết không?"
Anh xin lỗi cô, sau đó xé băng keo cá nhân ra, dán lên vết thương của cô, giọng nói khôi phục lại sự bình tĩnh:
"Vừa rồi là muốn khử trùng cho em, để tránh bị nhiễm trùng.
"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Vậy có cần dùng sức thế không, tìm cách trả thù à…"
"Nhìn mảnh vụn của bình hoa trên cầu thang xem."
Đàn Mạt: "…"
Tạ Kỳ Thâm cười khẽ một tiếng: "Hình như tôi đúng là có tư cách báo thù đó."
Đàn Mạt chột dạ biện bạch cho bản thân: "Là chú út gọi điện nói với em biệt thự này là của chú ấy, bảo em có thể ở tạm một đêm, ai biết đột nhiên cửa mở ra, em còn tưởng là người xấu, đương nhiên là giật mình rồi."
"Ừ, là tại tôi."
Đàn Mạt thuận theo lời anh mà trèo xuống: "Anh đúng là nên chịu phần nhỏ trách nhiệm."
Người đàn ông rũ mắt nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô gái nhỏ, đuôi mắt hơi cong lên, đóng hộp đựng thuốc lại: "Được, ngày mai tôi sẽ bảo luật sư liên lạc với em."
"?"
"Vậy em chịu phần lớn trách nhiệm trước đã.
"Trong lòng Đàn Mạt lộp bộp một tiếng, thấy Tạ Kỳ Thâm đã xoay người cầm hộp đựng thuốc vào phòng khách. Cô tức tối nhảy xuống bàn ăn, lúc này cô nhận được tin nhắn thoại mà Đàn Viễn Chu trả lời. Lúc nãy nhân lúc Tạ Kỳ Thâm đi lấy hộp đựng thuốc, cô đã gửi tin nhắn hỏi Đàn Viễn Chu xem rốt cuộc biệt thự này là thế nào. Ở bên kia, giọng nói vô tội của Đàn Viễn Chu truyền đến:"Đúng vậy, căn biệt thự đó không phải của chú, là của A Thâm.
Dù sao cậu ta cũng rất ít lên núi Du Ninh, chú đã hỏi cậu ta rồi, cậu ta nói cháu có thể qua đó ở tạm một đêm, chỗ đó ngắm mặt trời mọc rất đẹp đó."
"…
"Đẹp cái rắm, cô còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai sao. Vì vậy Tạ Kỳ Thâm đã sớm biết cô sẽ đến đây, đồng ý thu nhận cô một đêm, vậy mà cô còn làm vỡ nát bình hoa của người ta… Đàn Mạt hoảng loạn đi theo Tạ Kỳ Thâm ra phòng khách, thấy anh cởi áo khoác ra, đảo mắt nhìn cô:"Bữa tối nay đã ăn no chưa?"
"Hả?"
"Chưa no có thể gọi đồ ăn khuya."
Câu nói này của Tạ Kỳ Thâm lọt vào tai người khác sẽ cảm thấy hơi đường đột, nhưng Đàn Mạt nhớ lúc cô học cấp ba, buổi tối cô thường hay học đến mệt quá thì muốn ăn khuya, bởi vì vậy mà từng có một thời gian cô rất mập, cho nên mỗi lần đói đến da bụng dán da lưng thì chỉ có thể khổ sở nhẫn nhịn.
Có lần Đàn Mạt gọi điện thoại cho Tạ Kỳ Thâm, khó chịu nằm sấp trên bàn khóc hu hu. Cô còn chưa nói gì, bên kia đã thấp giọng cười một tiếng, hiểu rõ: "Đói rồi à?"
"Hu…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!