Đàn Mạt được Tạ Kỳ Thâm dịu giọng trấn an, cuối cùng cô tựa vào lòng anh, an ổn đi vào giấc ngủ.
Những lời mà người đàn ông nói với cô mang theo sự chân thành và dịu dàng, từng chút một khâu lại những vết thương có lớn có nhỏ trong lòng cô.
Có người nói rằng người bất hạnh dùng cả cuộc đời để chữa lành thời thơ ấu, cô rất may mắn vì đời này cô vẫn gặp được một người chữa lành cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh thấu hiểu toàn bộ quá khứ của cô, hiểu được tất cả những đau đớn của cô, và cũng dắt theo cô hoàn toàn lật sang trang mới với quá khứ.
Đến cuối cùng, Đàn Mạt nằm mơ một giấc mộng.
Dường như cô chợt trở lại thời cấp Ba, khi cô bị cái loại như Đàn Chi Uyển và đám bạn kia bắt nạt, khi cô hoảng hốt sợ hãi vì bị vây kín trong góc, trong mộng đột nhiên xuất hiện một bàn tay kéo cô lên, cô ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm, giống như một tia sáng chiếu vào bóng tối, lấp lánh chói mắt, làm sáng lên tất cả màu sắc ảm đạm xung quanh.
Một buổi tối trôi qua.
Hơn tám giờ sáng hôm sau, ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ sát đất, chúng hơi chói lóa, đánh nhẹ lên mí mắt đang nhắm của cô.
Hồi lâu sau, Đàn Mạt trở người, cuối cùng tỉnh ngủ.
Dụi dụi mắt, cô từ từ ngồi dậy, tầm nhìn còn chưa hoàn toàn rõ ràng thì phía trước chợt có một giọng nam nhu hòa vang lên:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Dậy rồi à?
"Cô mở mắt ra, nhìn thấy người trong giấc mộng. Trong phòng, Tạ Kỳ Thâm ngồi trước bàn làm việc thấy cô tỉnh ngủ, buông tài liệu trong tay xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, quan sát trạng thái của cô:"Sao vậy, ngủ đủ giấc chưa em?"
Đàn Mạt đảo mắt chú ý tới thời gian hiển thị trên đồng hồ treo tường, thấy anh còn xuất hiện trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hoang mang: "Sao anh chưa đến tập đoàn…"
"Hôm nay anh ở nhà với em."
Anh vươn tay kéo eo cô, ôm cô qua, giơ tay hất mái tóc lộn xộn dính trên mặt cô ra: "Ngủ xong một giấc, đỡ hơn chút nào chưa?"
Đàn Mạt nhìn sang anh, áy náy lẩm bẩm: "Em không sao rồi, tối hôm qua đúng lúc cảm xúc có hơi không kìm nén được, anh ở nhà làm sao mà được, chuyện của tập đoàn quan trọng hơn…"
"Không sao, chuyện sáng nay không nhiều lắm, anh ở nhà làm việc, buổi chiều lại vào sau."
Trong lòng Đàn Mạt ấm áp, tựa vào vai anh, anh xoa xoa đầu cô: "Tối qua khóc một trận như vậy rất tốt, có chuyện gì sau này không cần nín nhịn, có thể nói hết với anh, hửm?"
Tạ Kỳ Thâm vuốt ve mái tóc dài của cô: "Mạt Mạt tin tưởng anh, anh sẽ rất vui."
Đàn Mạt nhìn về phía anh, lúm đồng tiền lờ mờ hiện ra: "Vâng… Anh yên tâm, em sẽ không bao giờ một mình gánh vác hết mọi chuyện giống như trước đây nữa, em biết rằng anh ở đây, em có thể không tin người khác, nhưng em sẽ luôn tin anh.
"Giống như anh đã nói tối hôm qua, cô có thể làm một đứa trẻ không hoàn hảo trước mặt anh, vậy cô còn gì phải sợ nữa đâu. Người đàn ông nhếch môi:"Phải, anh luôn ở đây."
Sau đó anh bế cô lên, đi về phía phòng tắm bên cạnh phòng ngủ chính: "Đi rửa mặt, đợi lát nữa xuống lầu ăn sáng cùng em."
Đàn Mạt treo trên người anh như bạch tuộc: "Vâng.
"Đánh răng rửa mặt xong, Đàn Mạt tỉnh táo hơn nhiều, trạng thái cũng khôi phục lại. Trở lại phòng ngủ phụ, cô cầm di động ở đầu giường lên, phát hiện hai mươi phút trước mẹ Đàn gọi tới, chỉ là tối hôm qua Tạ Kỳ Thâm tắt tiếng di động của cô nên cô không nghe thấy. Đàn Mạt do dự một chút rồi gọi điện lại, rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy:"Mạt Mạt, con ngủ dậy rồi à?"
"Vâng, mới dậy ạ, vừa thấy mẹ gọi điện cho con, có chuyện gì sao?"
"Không có gì, mẹ chỉ là muốn tìm con nói chuyện tào lao…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!