Đàn Mạt nghe Tạ Kỳ Thâm nói như vậy thì lắc đầu, hốc mắt chua xót tuôn ra nước mắt, đáy mắt chứa đầy khuôn mặt của anh:
"Tạ Kỳ Thâm, anh không cần nhung nhớ nữa, bởi vì từ nay về sau, em sẽ luôn ở bên cạnh anh...
"Lòng bàn tay của người đàn ông lau đi nước mắt của cô, khóe môi nhếch lên: Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Ừm."
Không sợ thời gian trôi mau, không sợ cuộc đời quật ngã, bởi vì số đã định, anh nhất định sẽ chờ được cô gái nhỏ của anh.
Cuối cùng, Đàn Mạt bị anh ôm lấy, cô tựa vào vai anh, cùng nhau nhìn cảnh đêm rực rỡ, đầu dựa đầu, tóc đan tóc, tình cảm gắn bó thân mật.
Ánh trăng toả ánh sáng dịu êm trên bầu trời, chiếu rõi ánh trăng yên tĩnh mà bình yên lên hai người họ.
Hai người ở trên đỉnh núi một tiếng đồng hồ, sợ Đàn Mạt sẽ bị cảm lạnh, Tạ Kỳ Thâm nói dẫn cô về homestay nghỉ ngơi.
Lúc xuống núi, Đàn Mạt mở điện thoại di động lên thì đúng lúc nhìn thấy rất nhiều nhân viên tổ tiết mục đang đăng những bức ảnh về buổi trình diễn ánh sáng bằng máy bay không người lái họ vừa chụp được .
Đêm nay rất nhiều người ở trong núi đều nhìn thấy, lúc đầu mọi người còn kinh ngạc tại sao họ lại nhìn thấy một cảnh lãng mạn đến vậy ở chỗ này, mãi đến khi nhìn thấy tên Đàn Mạt thì giây phút đó họ mới hiểu ra.
Không cần đoán nữa, đây nhất định là màn biểu diễn mà Tổng giám đốc công ty Cao Sáng tặng cho cô rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Trời ạ, ngọt ngào quá đi, cô Hoa Nhài thích thật đấy.]
[Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy trình diễn ánh sáng bằng máy bay không người lái đấy, lãng mạn quá, ôi cái bát cơm chó này ha ha ha.]
Mọi người nhao nhao tỏ vẻ đã ăn đầy một bụng cơm chó, Đàn Mạt ôm hoa hồng, hai gò má ửng hồng, nhìn về phía người đàn ông đang dắt cô bên cạnh:
"Tạ Kỳ Thâm..."
"Ừm."
Cô ngượng ngùng: "Tối nay anh bày ra một màn trình diễn máy bay không người lái như vậy, có phải là hơi lố quá không..."
Người đàn ông sửng sốt một chút, lạnh nhạt hỏi ngược lại: "Như thế này gọi là lố sao?"
"…"
Thế này còn chưa được gọi là lố à?
Nhưng có lẽ đây chính là cách thể hiện sự lãng mạn của những thẳng nam giống như Tạ Kỳ Thâm nhỉ.
Đàn Mạt cười cười, cũng không muốn bỏ qua ý tốt của anh, thỉnh thoảng làm lố một lần, cô cũng thấy vui vẻ.
Buổi tối, mọi người lại ở núi An Huệ một đêm.
Sáng thứ bảy ngày hôm sau, sau khi hoàn thành toàn bộ quá trình của chương trình, nhân viên và khách mời có thể xuống núi, bay về thành phố của họ.
Một số khách mời trước khi chia tay chụp rất nhiều ảnh chụp chung.
Đàn Mạt là nữ sinh nhỏ tuổi nhất, là cục cưng của cả đoàn, được rất nhiều người yêu thích nên rất nhiều người đến tìm cô chụp ảnh chung.
Hơn nữa trước khi đi, Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm còn lấy danh nghĩa vợ chồng mua đặc sản và hoa quả địa phương, dùng sức lực ít ỏi của mình để giúp đỡ nông dân địa phương, sau đó có người mới biết, thì ra là ngay ngày đầu tiên đám Đàn Mạt livestream mang hàng theo, doanh nghiệp đặt một đơn đặt hàng lớn gồm hai nghìn cân kia chính là Cao Sáng, dự định tặng cho toàn thể nhân viên Cao Sáng mỗi người một thùng cam quýt.
Mà việc này không biết làm sao truyền đến tai Vu Kỳ Nhiên, người đàn ông này nghĩ đến lúc trước thề son sắt tưởng đó là fan của mình, không biết là xấu hổ đến nhường nào.
Chuyến hành trình này của anh ta cũng không thu hoạch được thêm mối quan hệ hoà hảo nào, mọi người ngoài mặt thì rất khách sáo với anh nhưng đều đồng lòng không muốn có dính líu gì nhiều tới loại người như Vu Kỳ Nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!