*Từ chương này 2 người đã nhận ra tình cảm của nhau nên sẽ thay đổi xưng hô của nhân vật.
Sắc trời buông xuống, bầu trời trắng xanh còn sót lại vài tia nắng chiều cuối cùng, ánh đèn neon lập lòe trùm lên cành cây bên đường, rọi xuống mặt đất tranh tối tranh sáng.
Ở tầng dưới của tòa cao ốc nằm trong trung tâm thành phố Lệ, trong một quán cà phê, tiếng nhạc cổ điển du dương chậm rãi, bầu không khí ngập tràn mùi hạt cà phê đang xay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáu giờ tối, cánh cửa lớn bị đẩy ra.
Kỷ Thư vừa nhận được điện thoại của Tạ Kỳ Thâm, đầu bên kia dường như vô cùng cấp bánh, cô đành bỏ công việc trong tay xuống, lập tức tới đây.
Cô đảo mắt nhìn quanh, sau đó trông thấy người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sofa da trong góc phòng.
Anh mặc Âu phục, toát lên khí chất chững chạc và nghiêm túc. Ánh đèn lập lòe từ ngoài phòng chiếu nghiêng vào, thắp sáng một bên sườn mặt góc cạnh tuấn tú của người đàn ông, mang đến cảm giác áp bức mạnh mẽ, mặt mày anh tuấn không gì sánh được.
Kỷ Thư quay đầu nhìn nơi cách đó không xa, mấy cô gái đang lén lút nhìn anh, xì xào bàn tán, vẻ mặt lộ ra sự say mê.
Kỷ Thư cảm thán, bất kể là quá khứ hay hiện tại, Tạ Kỳ Thâm vẫn khiến người ta chú ý như thế, chẳng trách Đàn Mạt thường xuyên ghen tuông không rõ lý do.
Cô đi tới, nhoẻn cười: "Hi.
"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Kỷ Thư ngồi xuống chỗ đối diện anh, Tạ Kỳ Thâm trông thấy cô, ra hiệu phục vụ đi tới, nói với Kỷ Thư:"Cô xem muốn uống gì."
"Cho tôi một ly Latte là được, cảm ơn."
Nhân viên phục vụ rời đi, Kỷ Thư nhìn Tạ Kỳ Thâm: "Ngại quá, vừa nãy phải ở công ty xử lý chút việc, anh đợi lâu chưa?"
Người đàn ông ôn hòa nói: "Không sao, cảm ơn cô đã bớt thời gian đến gặp tôi một chuyến."
"Thật ra tôi đang đợi điện thoại của anh, muốn xem xem khi nào thì anh sẽ phát hiện ra sự bất thường."
"Cái gì?"
Kỷ Thư cười nhạt, không trả lời: "Tối nay tôi đến đây chủ yếu là vì bạn thân của tôi, nhìn cậu ấy mấy ngày qua buồn đến mức đó, tôi đau lòng chết đi được, thế nên muốn đến nói đôi lời thay cậu ấy."
Tạ Kỳ Thâm nghe vậy, trái tim co rút: "Mấy ngày vừa rồi cô ấy… vẫn ổn chứ?"
"Anh nghĩ sao? Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy buồn đến mức đó."
"… Tôi tưởng cô ấy vốn không thèm để ý."
"Không để ý anh à?"
"Anh cảm thấy Đàn Mạt không thích anh?
"Kỷ Thư nói thẳng. Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, Kỷ Thư mím chặt môi, khẽ cười một tiếng:"Đàn Mạt không thích anh, đây là chuyện buồn cười nhất tôi từng được nghe trong đời."
Kỷ Thư nói dứt lời, trông thấy ánh mắt anh hiện lên sự chấn động, vừa bất lực vừa kinh ngạc:
"Anh thật sự không biết hả? Mạt Mạt ngụy trang giỏi thật đấy."
Tạ Kỳ Thâm ngây người, giọng khàn đặc: "… Tôi không biết."
Kỷ Thư thở dài:
"Tôi đoán với tính cách của Đàn Mạt, nếu tôi không nói thay cậu ấy, có lẽ cả đời này cậu ấy cũng không dám nói cho anh biết cậu ấy thích anh đến nhường nào. Tuần trước tôi đến nhà cậu ấy, chính miệng cậu ấy đã nói với tôi, nhưng cậu ấy sợ anh không thích cậu ấy, cậu ấy sợ anh đối xử tốt với cậu ấy chỉ vì xuất phát từ sự quan tâm, thế nên cậu ấy không dám làm rõ, sợ sẽ thất vọng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!