Chương 39: (Vô Đề)

Đánh giá: 2.5 / 2 lượt

Gương mặt của người đàn ông đen lại: "Ai mẹ nó nói linh tinh thế?"

"Ai mà biết, anh tôi nói bên ngoài còn có người đồn là hai người rất xứng đôi, không phải là cô nàng đó vừa về nước sao, có lẽ là tin đồn vu khống?"

Mắt mày Tạ Kỳ Thâm lạnh đi: "Giữa tôi và Tống Nhiên Hạ không hề có gì cả, từ lúc học đại học cho đến bây giờ."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc học đại học, mỗi khi có ai trêu chọc anh và Tống Nhiên Hạ ở trước mặt anh, anh đều sẽ lạnh mặt phủ nhận, giữ khoảng cách với Tống Nhiên Hạ, không để cho người ta có cơ hội suy diễn lung tung.

Nhưng bởi vì suy nghĩ cho lòng tự tôn của con gái, anh cũng không thể đi nói với người khác rằng anh không có hứng thú với Tống Nhiên Hạ.

Nhưng đã qua nhiều năm, bây giờ anh cũng đã kết hôn, sáng nay trong hôn lễ cũng chỉ có anh chàng MC kia không biết chừng mực mà nói ra những lời đó, rốt cuộc là ai đã ở sau lưng anh nói lung tung, lại còn truyền đến tai bố mẹ của Đàn Mạt?

Tạ Kỳ Thâm nhìn về phía Đàn Viễn Chu: "Vì vậy Đàn Mạt đã tin rồi?"

"Tôi không biết…"

Đàn Viễn Chu hé môi, do dự nói: "Chỉ con bé nói chẳng sao cả, nói là… dù sao hai người cũng chỉ kết hôn có hai năm.

"Đàn Viễn Chu vừa dứt lời, mắt của Tạ Kỳ Thâm lại u tối thêm một chút. Đàn Viễn Chu thở dài một hơi, luôn cảm thấy chuyện này hình như không giống như bề mặt, nhưng trong một lúc đầu anh ta chưa nghĩ thông, quan trọng là anh ta chẳng có kinh nghiệm gì nhiều trên phương diện tình cảm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."A Thâm, thực ra tôi cảm thấy…"

Đàn Viễn Chu còn muốn nói gì đó, thì nghe thấy Tạ Kỳ Thâm khàn khàn cắt ngang lời anh ta: "Để tôi ở một mình một chút."

Đàn Viễn Chu muốn nói lại thôi: "Vậy tôi về phòng trước."

Sau khi Đàn Viễn Chu đi rồi, Tạ Kỳ Thâm đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sắc trời nặng nề lại mơ hồ, giọt mưa đập từng giọt lên cửa sổ sát đất.

Trong đầu anh lướt qua những hình ảnh của Đàn Mạt ở trước mặt anh.

Đó là trước đây, cô thường xuyên nhìn anh, đáy mắt lấp lánh ánh sao, giọng nói ngọt ngào mềm mại gọi anh là anh trai.

Đó là lúc cô tan học, thường xuyên nhìn thấy anh đang đứng chờ cô ở trước cổng trường, cười chạy ào về phía anh.

Đó là lúc cô không biết làm bài, cúi gục đầu, đáng thương cầu xin anh giúp cô giải.

Đó là lúc cô chịu ấm ức nằm sấp trên vai anh rơi nước mắt, nói rằng cô rất sợ bố mẹ sẽ không cần cô nữa.

Và cả hôm gặp lại, cô ngồi dưới gốc cây, ánh mặt trời rực rỡ lắc lư, cô mặc chiếc váy màu hoa nhài xanh trong veo, gương mặt thảnh thơi, ngó nghiêng xung quanh.

Và còn có rất nhiều những hình ảnh khác, khắc ở nơi sâu nhất dưới đáy lòng Tạ Kỳ Thâm như một món đồ quý báu, trong những năm anh phấn đấu ở nước ngoài, cô chính là tia hy vọng cuối cùng của anh mỗi khi anh sắp không kiên trì được nữa.

Anh nói với bản thân mình, anh phải ưu tú thêm nữa, để trở về gặp cô.

Lúc ban đầu, Tạ Kỳ Thâm chỉ xem cô là em gái, muốn dốc lòng chăm sóc cô. Nhưng sau đó, anh dần phát hiện tình cảm của mình đối với cô không còn liên quan đến Đàn Viễn Chu nữa, anh sẽ bởi vì cô cười mà mỉm cười, bởi vì cô khóc mà đau lòng, muốn bảo vệ cô, đứng ở bên cạnh cô, cho cô một tình yêu sâu đậm, thương yêu cô cả đời này.

Nhưng mà cuối cùng, anh vẫn không cách nào có được cô.

Đến lời tỏ tình mà anh đã chuẩn bị rất lâu vào ngày mai, bây giờ cũng không còn kịp nữa.

Tạ Kỳ Thâm châm thêm một điếu thuốc, phả ra làn khói trắng hun đến vành mắt anh đỏ bừng, anh cụp mắt xuống, nhắm mắt lại.

Thời gian tích tắc trôi đi, bầu trời tối đen trôi qua vô cùng dài, cho đến khi chân trời dần xuất hiện màu trắng bạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!