Chương 31: (Vô Đề)

Đánh giá: 2.5 / 2 lượt

Địa vị của Túc Phương Vân là cao nhất trong nhà họ Đàn, lời nói của bà ấy có trọng lượng nhất, ngày thường đám con cháu đều rất kính sợ bà ấy, không ai dám chống đối. 

Giờ phút này cô gái nhỏ đang đứng giữa câu chuyện nghe thấy vậy, hai hàng mi dài khẽ run rẩy.

Bầu không khí trong phút chốc lập tức trở nên gượng gạo, bố Đàn ở bên cạnh có hơi hoảng, vội vàng lái sang nói đùa chuyện khác:

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy, cho dù Mạt Mạt có kết hôn hay không cũng đều là cháu gái của mẹ mà, nó tặng quà cho mẹ cũng là nó có lòng hiếu thảo."

Mẹ Đàn ở một bên tiến lên nắm lấy vai của con gái, cười nói với Túc Phương Vân:

"Đúng vậy đó mẹ, mẹ xem những món quà này tốt biết bao, chắc chắn là do Mạt Mạt đã có lòng chuẩn bị, Mạt Mạt, con còn mua cho bà nội một chiếc khăn lụa à? Chiếc khăn lụa này thật đẹp."

Mạt Mạt khẽ gật đầu: "Những món đồ khác đều là do Tạ Kỳ Thâm và mẹ anh ấy chuẩn bị, bảo con đem tới cho bà nội."

Bố Đàn cười cười: "Mẹ, mẹ xem, đây cũng là một phần tấm lòng của nhà họ Tạ."

Túc Phương Vân liếc nhìn một cái: "Mẹ nhìn ra được, Mạt Mạt chắc hẳn có lòng chuẩn bị, nếu không có lòng cũng không chuẩn bị nổi nhiều quà tặng tốt như vậy."

"Đúng vậy đúng vậy…

"Bà cụ dời tầm mắt sang Đàn Mạt, cười nói: Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Cũng như vậy, nếu không có lòng chuẩn bị, cháu cũng không gả vào nhà họ Tạ nổi, phải không?

"Mặc dù trên gương mặt của bà cụ nở nụ cười, nhưng trong lời nói lại đầy châm chọc, hoàn toàn phá tan đi bầu không khí trong phòng khách mới vừa dịu đi vừa rồi. Đàn Chi Uyển ở bên cạnh cười thầm một tiếng. Bố Đàn mẹ Đàn đều ngây người. Đàn Viễn Chu liếc nhìn sắc mặt cô gái nhỏ đang sững sờ bên cạnh, anh ta cau mày sau đó kéo cô ra sau lưng, bày ra bộ dáng bảo vệ cô:"Mẹ, lời này của mẹ là có ý gì đây?"

Thấy vậy Túc Phương Vân lập tức cau mày: "Thái độ này của con là thế nào? Uyển Uyển cũng là cháu của con, còn là cháu gái ruột, sao lúc con bé tủi thân lại không thấy con che chở như vậy?"

"Chi Uyển tủi thân cái gì chứ?"

Đàn Chi Uyển kéo lấy cánh tay của Túc Phương Vân, khẽ lắc đầu: "Bà nội đừng nói nữa, là do Mạt Mạt ưu tú hơn cháu, cho nên nhà họ Tạ mới chọn em ấy, ngay cả chú út cũng che chở cho em ấy."

Túc Phương Vân đau lòng không thôi: "Nói bậy, ai nói Uyển Uyển nhà chúng ta kém hơn người khác chứ?"

Từ trước đến nay Đàn Viễn Chu luôn biết rõ tính cách của Đàn Chi Uyển, anh ta không hề để ý mà cười nhạo nói: "Mẹ, chuyện này có liên quan gì đến việc con che chở bảo vệ ai? Mẹ chĩa mũi giáo sang Mạt Mạt làm cái gì?"

"Chẳng lẽ không phải sao? Nếu như không phải nó tốn tâm tư giành giật với chị gái nó, sao có thể là nó gả vào nhà họ Tạ được?"

Túc Phương Vân đối diện với ánh mắt của Đàn Mạt, cười lạnh một tiếng: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã lanh lợi, quả nhiên sau khi lớn lớn lên cũng biết được thứ gì tốt cần phải nắm giữ, đúng thật là hao tâm tổn sức mà."

Bố Đàn ở bên cạnh không nghe nổi nữa, ánh mắt ông cũng trở nên suy sụp hẳn đi: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi! Nhà họ Tạ bên kia ngay từ đầu đã chọn Mạt Mạt, với lại bây giờ cũng đã thúc đẩy quan hệ thông gia giữa nhà họ Đàn và nhà họ Tạ rồi, với chúng ta mà nói là chuyện tốt mà."

Túc Phương Vân sững sờ: "… Nhà họ Tạ bên kia trước đó đã chọn rồi?"

"Đúng vậy, có thể là do tình cảm qua lại trước đó của Mạt Mạt và Kỳ Thâm. Hơn nữa cũng không phải là Mạt Mạt thể hiện ra tâm tư muốn gả đi, Mạt Mạt là đứa trẻ thế nào mẹ còn không rõ sao?"

Thực ra Túc Phương Vân cũng không phải là thật sự ghét Đàn Mạt, đứa nhỏ này ngoan ngoãn hiếu thuận, Túc Phương Vân từ nhỏ đã nhìn cô lớn lên, nhưng bà ấy chắc chắn sẽ càng yêu thương Đàn Chi Uyển, đứa nhỏ mà khó khăn lắm mới tìm được trở về.

Suy cho cùng Đàn Chi Uyển mới thật sự là cốt nhục của nhà họ Đàn của họ, Đàn Mạt dù có tốt đến thế nào, cũng chỉ là đứa trẻ được nhận nuôi, không thể coi là người nhà họ Đàn thật sự được. 

Hôm nay sau khi Đàn Chi Uyển gặp bà ấy thì đã nói một cách tủi thân rằng mình không được nhà họ Đàn thích, chuyện nhà họ Tạ chọn Mạt Mạt với tư cách là con dâu, mơ hồ ám chỉ rằng Đàn Mạt giở thủ đoạn ở sau lưng, Túc Phương Vân nghĩ đến một cô gái được họ nhận nuôi lại có thể hao tốn tâm tư gả vào nhà giàu sang, thì lập tức tức giận muốn ra mặt thay cho cháu gái ruột.

Bố Đàn: "Mẹ, lời đồn nhảm nhí thế này mẹ nghe ai nói lung tung vậy? Uyển Uyển, là con nói với bà nội những lời này sao?"

Đàn Chi Uyển ngây người vì chột dạ, Túc Phương Vân ở bên cạnh liên lên tiếng: "Con không cần biết là mẹ nghe từ đâu, mẹ chỉ không hy vọng người mà nhà họ Đàn chúng ta cực khổ nuôi dưỡng đến lớn như vậy, đến cuối cùng lại tính kế chị gái, quên đi gốc gác của mình.

"Đàn Viễn Chu trầm mặt nhíu mày, thực sự là nghe không lọt tai nữa, anh ta muốn phản bác, nhưng cánh tay lại bị cô gái nhỏ giữ chặt, cô nhẹ nhàng lắc đầu. Túc Phương Vân nhíu mày, quan sát Đàn Mạt."Cháu thật sự không nghĩ như vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!