Cửa bị đóng lại.
Đàn Mạt bị Tạ Kỳ Thâm đưa vào phòng khách sạn.
Phòng tổng thống có diện tích rất lớn, bên ngoài cửa sổ sát đất rộng lớn, sắc trời màu xanh bạc có lác đác ánh sao, màn đêm với ánh đèn neon bao la như biển cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàn Mạt không ngờ cứ như vậy bị anh dẫn vào khu vực cuộc sống riêng tư nhất, lúc này, chất cồn đang khuấy đảo đầu cô đến vô cùng hỗn loạn.
Cô bối rối đứng ở trước mặt anh, vài giây sau, giọng nói hơi lạnh của người đàn ông vang lên bên tai cô:
"Đàn Mạt.
"Đàn Mạt ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. Ánh mắt lạnh nhạt của Tạ Kỳ Thâm rơi lên người cô:"Hôm qua lúc mắng sau lưng tôi không phải rất hung dữ sao?"
"Sao bây giờ lại sợ tôi như vậy?
"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."…"
Đàn Mạt chột dạ rời mắt đi: "Đâu, đâu có."
Một lúc lâu sau, Tạ Kỳ Thâm thấp giọng hỏi cô: "Có thể đứng vững không?"
Cảm nhận được mình còn đang trong vòng tay anh, gương mặt của cô đỏ bừng lên.
"Có thể…
"Mấy giây sau, anh buông bàn tay đang dìu cô ra, lùi ra khỏi khoảng cách mập mờ. Tạ Kỳ Thâm đi vào phòng khách, cởi áo vest ra, tiện tay để lên sofa, ngón tay với khớp xương thon dài rõ ràng mở hai cúc áo sơ mi ra, để lộ xương quai xanh trắng trẻo."Ngồi trước đi."
Anh nhìn cô một cái.
Đàn Mạt như thở phào một hơi, nhẹ giọng đáp một tiếng. Tạ Kỳ Thâm xoay người đi vào phòng làm việc, điện thoại trong quần tây rung lên một cái, là tin nhắn do giám đốc Trương gửi đến:
[Kỳ Thâm, có muốn đến tiệc rượu một chút không?
Cậu không biết có bao nhiêu người mong chờ được gặp cậu một lần đâu, tổng giám đốc Triệu của Khoa học công nghệ Linh Đô và cả tổng giám đốc Trần của Thuỵ An cũng đang ở đây, nói là muốn tìm cậu để bàn mối làm ăn lớn, xin cậu cho chút mặt mũi kìa!]
Bình thường lịch trình của anh rất kín, thời gian quý như vàng, ngày thường nhiều người muốn gặp mặt anh cũng khó.
Tạ Kỳ Thâm cởi đồng hồ đeo tay ra để lên bàn sách, tiện tay trả lời:
[Có việc rồi, không đi đâu.]
Anh cất điện thoại rồi quay lại phòng khách, nhìn thấy cô gái đang nhỏ ngồi trên sofa, tay chống cằm, hai má đỏ bừng, dáng vẻ say bí tỉ.
Đàn Mạt đang buồn ngủ, một lúc sau trong tầm mắt xuất hiện một ly nước.
"Uống đi."
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Kỳ Thâm, ngẩn ra một lúc rồi nhận lấy, nghe thấy anh hỏi: "Uống bao nhiêu rượu rồi.
"Giọng điệu hơi nghiêm túc của anh giống như lúc mắng cô không nghe lời trước đây, làm tiêu tan đi chút cảm giác xa cách trong lòng cô. Đàn Mạt nhỏ giọng thì thầm:"Chẳng bao nhiêu, chỉ một chút…"
Tạ Kỳ Thâm nhếch khóe môi: "Tìm tôi giúp đỡ mà cũng cần phải mượn rượu để thêm can đảm sao?"
Trong mắt cô, anh đáng sợ như vậy sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!