Trở lại trường học, Đàn Mạt nhanh chóng ném sự hiện diện của một số người lên chín tầng mây, thoải mái sống "cuộc sống sa ngã của nữ sinh viên đại học".
Ban ngày ngâm mình trong phòng máy hoặc thư viện, buổi tối đọc sách xong thì đi nấu cơm với Thường Nguyệt. Mỗi ngày của Đàn Mạt vô cùng phong phú, hoàn toàn không có thời gian quan tâm tới cái khác.
Đương nhiên, cũng sẽ không nhớ đến Tạ Kỳ Thâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô tự mình sống thoải mái, với lại nhìn từ một góc độ nào khác, cô đoán Tạ Kỳ Thâm chắc cũng rất thoải mái?
Dù sao thì hai người bọn họ bây giờ giống như bạn cùng phòng, cô có ở trong biệt thự hay không, dường như cũng không có ảnh hưởng gì với anh.
Nói không chừng đối phương còn cảm thấy yên tĩnh.
Buổi tối, Đàn Mạt tắm rửa ở ký túc xá, đi đến trước bàn ngồi bôi kem sữa, một bên vắt chéo chân. Thường Nguyệt chơi game xong buông điện thoại xuống, thở dài một hơi, a a hét lớn: "Cuối cùng cũng thắng, nhưng mệt chết tớ, bây giờ tớ mới phát hiện ra cục diện đội hình quái dưới bạch kim muốn thắng thì phải càng đấu càng nhanh, cậu vĩnh viễn không tưởng tượng được đồng đội của mình có thể dùng Đát Kỷ đánh dã chiến sau đó còn lật ngược tình thế.
"Đàn Mạt không khỏi cười:"Lát nữa còn chơi không, kéo tớ một ván."
"Đến, để tớ đi rửa mặt sạch cái đã! Tối nay chúng ta sẽ tình cảm mãnh liệt song chiến, đã lâu rồi không chơi với nhau.
"Thường Nguyệt đứng dậy, dựa vào bàn bên cạnh Đàn Mạt, nghĩ đến một chuyện, đột nhiên cảm khái một tiếng:"Tới nói với cậu chuyện này, hôm nay tớ nghe được một tin đồn."
"Tin gì?
"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Có một nữ sinh sống cùng tầng trệt ký túc xá với chúng ta, khoa khác, mới học năm thứ hai, bây giờ nghỉ học về nhà kết hôn với bạn trai!"
Trong lòng Đàn Mạt lộp bộp một chút: "A, kết hôn…"
"Đúng vậy, cậu cũng không ngờ tới phải không? Năm thứ hai đại học đã kết hôn! Ông trời ạ, tớ năm cuối đại học còn độc thân, người ta đã bước vào lễ đường hôn nhân rồi, có phải là quá sớm không?"
Đàn Mạt nghĩ đến mình, đột nhiên chột dạ, tay bôi kem dưỡng da che lên mảng đỏ ửng trên mặt: "Cũng hơi sớm… Sao lại vội vã kết hôn như vậy?"
"Hình như nghe nói ngoài ý muốn mang thai, hai người yêu muốn chết muốn sống, nhất định phải sinh con, cho nên mới có đứa nhỏ trước khi cưới, về nhà dưỡng thai.
"Vậy thì không sao, giữa cô và Tạ Kỳ Thâm cũng không phải vì chuyện này… Thường Nguyệt cảm khái:"Dù sao tớ chắc chắn cũng sẽ không kết hôn sớm như vậy. Mạt Mạt, cậu có dự định kết hôn không?
Cậu nhiều người đuổi theo như vậy, nói không chừng rất nhanh sẽ gặp được người mình thích, một hai năm nữa tốt nghiệp là kết hôn, đến lúc đó được uống rượu mừng của cậu a ha ha ha ha."
Cả khuôn mặt Đàn Mạt đều đỏ lên, vội vàng chuyển đề tài: "Cậu đừng bận tâm đến tớ, mau quan tâm đến bản thân, có còn muốn chơi game nữa không?"
"Còn còn còn, tớ đi rửa mặt ngay đây."
Thường Nguyệt rời đi, Đàn Mạt khẽ thở ra một hơi, hai tay ôm lấy đôi gò má ửng đỏ, cả người đều không ổn.
Trường hợp trong tương lai bạn cùng phòng biết cô đã kết hôn, nói không chừng chắc chắn sẽ nổ tung, đến lúc đó phải giải thích như thế nào.
… Hu hu hu không dám nghĩ tới nữa. Nghĩ đến việc thường xuyên liên lạc với Tạ Kỳ Thâm ở ký túc xá sẽ khiến người khác nghi ngờ, cho nên trong hai tuần ôn tập này, Đàn Mạt không gọi điện thoại cho Tạ Kỳ Thâm, chỉ thỉnh thoảng có chuyện quan trọng mới phải gửi tin nhắn cho anh.
Thời gian của cuộc sống phong phú trôi qua trong nháy mắt, nhanh chóng đã sắp tới cuối tháng một.
Thi cuối kỳ tổng cộng ba ngày, ngày thi thứ ba là buổi chiều, buổi trưa cô đã đóng gói hành lý trong ký túc xá, nhưng một mình không có cách nào xách về biệt thự, nghĩ đi nghĩ lại, đành phải làm phiền Tạ Kỳ Thâm, bảo anh gọi tài xế trong nhà đến đón cô một chuyến.
Nhưng cô không có số điện thoại, chỉ có thể liên lạc với người nào đó.
Buổi trưa, sau khi ăn xong đồ ăn đặt ngoài, cô đi ra ban công ký túc xá, đóng cửa lại, bấm dãy số đã lâu không gọi.
Vài giây sau, đầu kia được kết nối, cô vội vàng nhỏ giọng gọi anh:
"Tạ Kỳ Thâm…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!