Chương 13: (Vô Đề)

Đánh giá: 2.5 / 2 lượt

Ngoài cửa sổ, ánh nắng nhè nhẹ.

Đàn Mạt đi ra khỏi biệt thự, gọi xe về chung cư.

Khi ngồi trong xe, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi ức trong quá khứ không ngừng hiện lên trong đầu cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô vừa ra đời đã bị bố mẹ ruột vứt bỏ, nhưng cô lại may mắn được nhận nuôi. Tuổi thơ của cô chứa rất nhiều sự ấm áp và niềm vui ở trong ngôi nhà này, bởi vì bố Đàn và mẹ Đàn rất thương yêu cô.

Đàn Mạt vẫn luôn nhớ ngày hôm đó, khi Đàn Chi Uyển khóc nháo đòi bố mẹ đưa cô đi, cô nghe thấy bố Đàn kiên quyết nói với bà nội Đàn: "Con sẽ không đưa Mạt Mạt đi đâu, con bé cũng là con gái của con!"

Tình cảm của con người rất phức tạp.

Đàn Mạt không biết những lời vừa rồi bố Đàn nói với cô có phải là lùi một bước để tiến hai bước hai không, hay đó là tình cảm chân thực của ông, nhưng cô biết ông rất để tâm đến Vân Thông mà ông đã dùng tâm huyết cả đời để dựng nên, cũng đúng là rất thương yêu cô.

Đàn Mạt cụp mắt dựa vào cửa sổ, gió thổi bay mái tóc dài như tơ lụa của cô.

Nửa tiếng sau, cô trở về đến chung cư.

Cô đi ra ban công, nhìn nhiều dãy núi cao cao ở phía xa. Một lúc lâu sau, cô lấy điện thoại ra gọi vào một số điện thoại.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mấy giây sau, bên kia nghe máy, giọng nói đàn ông thành thục trầm thấp truyền đến:

"Alo."

Nghe thấy giọng của anh, tim Đàn Mạt siết lại, gò má bỗng nhiên nóng lên, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ anh có tiện nghe máy không?"

Trong phòng làm việc của chủ tịch, người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc ra hiệu cho quản lý cấp cao tạm dừng báo cáo, quản lý cấp cao gật đầu rời đi, Tạ Kỳ Thâm đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất, giọng nói nhẹ nhàng: "Ừm, tiện."

Đàn Mạt hít sâu một hơi, vài giây sau, cô bình tĩnh mở miệng:

"Tạ Kỳ Thâm…"

"Em đồng ý liên hôn với anh.

"Trong ống nghe đột nhiên chìm vào yên lặng, đến tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy. Bàn tay đang cầm điện thoại của Đàn Mạt hơi trắng, tim đập như trống. Trong lúc im lặng, giọng nói trầm như sạn ở bên kia cuối cùng cũng truyền đến:"Nghĩ kỹ rồi?"

"Vâng."

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì thân phận được nhận nuôi mà cô đã phải chịu biết bao nhiêu lời cười nhạo, mà cũng bởi vì khi không cô nhận được bao nhiêu lợi ích ở nhà họ Đàn nên cô không cách nào ngẩng đầu lên được.

Trong những năm bố Đàn và mẹ Đàn nuôi lớn cô, cho dù Đàn Chi Uyển có đối xử với cô thế nào, trong lòng cô cũng rất cảm kích bọn họ, lần liên hôn này coi như là cô báo đáp lại nhà họ Đàn vậy.

Nhưng mà Đàn Mạt cũng không có tinh thần dâng hiến vĩ đại như vậy, ở phương diện khác, cô cũng là nghĩ cho bản thân mình, dù sao Tạ Kỳ Thâm đề nghị liên hôn cũng là vì lợi ích, như vậy mọi người đều lấy được cái mình cần, cô cũng không thiệt thòi.

Đàn Mạt nói xong, phản ứng của người đàn ông ở bên kia đầu dây rất bình tĩnh: "Vậy thì khi nào có thời gian hai nhà chúng ta gặp mặt, chính thức bàn về chuyện này."

"Vâng."

"Bây giờ em đang ở đâu?"

Đàn Mạt hơi ngẩn ra, hơi lo sợ: "Bây giờ anh muốn đến tìm em à?"

Mắt Tạ Kỳ Thâm ánh lên nụ cười: "Nếu như em muốn, cũng không phải là không thể."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!