Đàn Mạt nghe thấy, đáy lòng sửng sốt, nổi lên trận gió lớn.
Cô không ngờ sẽ đợi được những câu nói này của Tạ Kỳ Thâm, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.
Trong biệt thự yên tĩnh một lúc, cô nghe thấy anh hỏi:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thế nào, có muốn suy nghĩ một chút không?"
Đầu Đàn Mạt choáng váng, nói không nên lời, sau đó người đàn ông nhẹ giọng nói:
"Tôi đã ký tên lên bản thỏa thuận kết hôn này rồi, bây giờ quyền quyết định nằm trong tay em. Không cần gấp gáp, em cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ xong rồi thì trả lời tôi."
Đàn Mạt ậm ừ một tiếng, nhận thấy bản thoả thuận:
"Em, em muốn về nhà."
Bây giờ đầu cô rất loạn, hơi muốn trốn khỏi đây.
"Để tài xế đưa em về."
Tầm mắt Tạ Kỳ Thâm nhìn xuống: "Cổ chân còn đau không?
"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Đỡ hơn nhiều rồi…
"Cô vừa dứt lời, Tạ Kỳ Thâm lại cúi người lần nữa, bế ngang cô lên đi ra ngoài, bước chân vững vàng. Đầu mũi Đàn Mạt đụng vào lồng ngực của anh, tim đập loạn xạ:"Tạ Kỳ Thâm, anh thả em xuống!"
"Được."
Cảm nhận được anh sắp buông tay ra, ngón tay thon mảnh trắng trẻo níu chặt lấy áo sơ mi tây trang của anh, rút vào trong lòng anh, giọng nói nỉ non như chú mèo nhỏ: "Đừng…
"Không phải chứ, làm gì có ai thả người ta xuống như vậy! Tạ Kỳ Thâm cụp mắt nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, hầu kết hơi nhúc nhích, ôm cô càng vững hơn. Sau đó Đàn Mạt được đặt lên xe, cô cảm nhận được trợ lý và tài xế đều đang nhìn mình, cô vừa xấu hổ vừa tức giận quay mặt đi, không nhìn người nào đó nữa. Ôn Thành lặng lẽ gõ lên thành xe đè lại khoé môi, cung kính nói:"Tổng giám đốc Tạ yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cô Đàn an toàn về đến nhà."
"Ừm.
"Cửa xe đóng lại. Chiếc xe từ từ lái ra khỏi Hải Từ Thành. Cơ thể Đàn Mạt từ từ thả lỏng, nhìn thấy Ôn Thành xoay người, đưa một túi thuốc cho cô:"Cô Đàn, đây là thuốc trị bong gân mà Tổng giám đốc Tạ vừa dặn tôi mua, trên đó có hướng dẫn sử dụng."
Đàn Mạt ngây ra rồi nhận lấy: "Anh ấy còn dặn dò anh chuyện này à?"
"Đương nhiên, tổng giám đốc Tạ rất quan tâm đến cô đấy.
"Đàn Mạt ồ một tiếng, không để câu nói dỗ người này vào lòng. Nhưng đốm lửa nhỏ trong lòng lại bất giác bị dập tắt. Nửa tiếng sau, Đàn Mạt được đưa về biệt thự nhà họ Đàn. Trong phòng khách, bố Đàn háo hức mong chờ mà nhìn Đàn Mạt, vội vàng bước lên đón:"Mạt Mạt, con về rồi à…"
Mẹ Đàn ở bên cạnh chú ý đến cái chân bong gân của cô: "Chân của con sao vậy? Bị trật à?"
"Vâng…"
"Nào, mau ngồi xuống."
Mẹ Đàn quan tâm hỏi han, bố Đàn cũng đến gần:
"Mạt Mạt, chân con không sao chứ? Đúng rồi, con và Kỳ Thâm nói chuyện thế nào rồi? Đã đồng ý chưa? Nó rất quan tâm đến chuyện liên hôn của tụi con, vừa về đã nói muốn tìm con."
Đàn Mạt nhìn thấy mặt bố mình đầy ý cười, đáy mắt tối đi: "Không có."
"Hả? Nó nói cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!