Tạ Kỳ Thâm dẫn Đàn Mạt rời đi, đám người Đàn Chi Uyển nhìn thấy cảnh này, ngạc nhiên đến rớt hàm, ai cũng cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Mấy người họ vốn định cho Đàn Mạt một bài học, nhưng ai dám chặn cô lại trước mặt Tạ Kỳ Thâm chứ?
Trần Ninh Ninh che lại nửa bên mặt vừa nóng rát vừa đỏ bừng, tức đến muốn khóc: "Không phải Đàn Mạt nói Tạ Kỳ Thâm đã không còn liên lạc với cô ta từ lâu rồi sao?
"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Đúng đó, tại sao Tạ Kỳ Thâm vẫn bảo vệ Đàn Mạt như trước chứ?"
"Chắc là vì hai nhà sắp liên hôn, vì vậy Tạ Kỳ Thâm mới bảo vệ cô ta…"
Đàn Chi Uyển ở bên cạnh nghe thấy bọn họ bàn luận, lòng bàn tay bị móng tay đâm đến tái nhợt.
Nếu mấy ngày trước cô ta đồng ý liên hôn, vừa rồi nói không chừng người được Tạ Kỳ Thâm bảo vệ là cô ta rồi…
Cảm giác không vui khi bị Đàn Mạt vượt mặt lan tràn khắp cõi lòng của cô ta.
Tiếng bàn luận của mấy cô gái không ngừng vang lên bên tai. Ở bên kia, Đàn Mạt bị Tạ Kỳ Thâm dẫn ra khỏi trang viên.
Sự tức giận vừa rồi bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Tạ Kỳ Thâm mà trở thành sự sững sờ, đến bây giờ vẫn chưa bình ổn lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm mát như nước, ác khoác của người đàn ông bọc lên người Đàn Mạt mang theo mùi đàn hương, xua tan đi hơi lạnh của cô. Tạ Kỳ Thâm nắm tay cô, lòng bàn tay như sắt thép nung lên làn da cô, độ nóng khiến người ta không cách nào phớt lờ.
Đàn Mạt nhớ, trước đây Tạ Kỳ Thâm cũng ở trước mặt người ngoài bảo vệ cô như vậy.
Lần đó cũng là trong một buổi tiệc, Đàn Mạt được bố mẹ cùng đưa đi tham dự. Lúc đó cô yên tĩnh hướng nội, đứng trong một góc sảnh tiệc, không dám chủ động nói chuyện với người khác, sau đó nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đang ở cách đó không xa, đang dựa vào lan can trò chuyện.
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, cánh tay đặt lên lan can, khoé môi cong thành nụ cười nhẹ, dáng vẻ lường biếng lại tuỳ ý.
Tạ Kỳ Thâm chỉ đơn giản là đứng đó, nhưng lại tỏa sáng nhất trong đám người.
Trong bữa tiệc, Đàn Mạt chỉ quen anh, đang do dự xem có nên bước qua tìm anh không, tâm tư nhỏ đó đã bị cô gái bên cạnh nhìn thấu:
"Đàn Mạt, cô còn dám không biết xấu hổ mà chạy đến trước mặt Tạ Kỳ Thâm như thường ngày sao? Tối hôm nay nhiều người như vậy, cô đừng có để người ta chê cười."
Đám người Trần Ninh Ninh đang nhìn cô một cách kỳ quái, nhưng lại phát hiện chàng trai ở cách đó không xa đảo đôi mắt hoa đào, nhìn qua phía bên này.
Có cô gái lập tức xôn xao trong lòng, ai biết ánh mắt của chàng trai nghiêng qua, rơi lên người Đàn Mạt ở phía sau bọn họ.
Đàn Mạt cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu chạm vào mắt anh.
"Còn không qua đây?
"Xương lông mày của Tạ Kỳ Thâm nhướng lên, nhìn chằm chằm cô. Đàn Mạt ngẩn người đi đến trước mặt anh, Tạ Kỳ Thâm nhếch khóe môi:"Một đám ngu giả vờ tỏ vẻ, em cũng ngốc nghếch đứng bên cạnh làm thính giả à?
"Mấy cô gái nghe thấy câu này lập tức cứng đờ tại chỗ. Lúc này, Đàn Mạt cũng giống như khi đó, trái tim đập vô cùng nhanh. Cảm xúc của cô rối thành một cục, cho đến khi giọng nam trầm thấp từ tính giống y như trong ký ức vang lên trên đỉnh đầu, kéo cô quay lại hiện thực:"Tay có đau không?"
Đàn Mạt hơi ngẩn ra: "Cái gì…"
"Lúc nãy đánh người."
"…?
"Anh đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, thế mà không hỏi cô tại sao đánh người, mà còn ngược lại quan tâm tay cô có đau hay không? Đàn Mạt lắc đầu, ý thức được lúc này đang bị anh kéo đi, cô cẩn thận rút tay về, nghe thấy người đàn ông lên tiếng lần nữa:"Bọn họ nói em cái gì?
"Tạ Kỳ Thâm cảm thấy Đàn Mạt giống như một con mèo, mặc dù ngày thường ầm ĩ kiêu ngạo, rất hay giận dỗi, nhưng đến mức ra tay đánh người thì chắc chắn là đã chạm vào giới hạn của cô rồi. Đàn Mạt thu lại mắt, lắc đầu:"Không có gì, hôm nay đúng lúc ngứa tay nên đánh người thôi, đánh xong thì cũng giải tỏa hết rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!