Trần Ninh Ninh mỉm cười với cô: "Chuyện này không phải trong dự đoán sao? Sáng nay nhà họ Tạ đã gọi điện đến, bây giờ chú dì đang ở trên tầng bàn bạc, có thể chuyện liên hôn giữa chị gái cô và Tạ Kỳ Thâm sẽ sớm được lên báo.
"Đàn Mạt nghe, trái tim thắt lại như bị một tấm lưới cuốn chặt vào, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng. Lúc này, Đàn Chi Uyển vẫn còn đắm chìm trong khiếp sợ:"Tớ cho rằng nhà họ Tạ bên kia sẽ không đồng ý, Tạ Kỳ Thâm sao lại đồng ý...
"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Uyển Uyển cậu xinh đẹp lại ưu tú, có người đàn ông nào không muốn lấy cậu? Nếu là nữ sinh bình thường, khẳng định anh ta sẽ không vừa mắt.
Hơn nữa nói không chừng Tạ Kỳ Thâm cũng có tình cảm với cậu?
"Đàn Chi Uyển nghe nói như vậy, tim đập thình thịch. Chẳng lẽ Tạ Kỳ Thâm đã lén điều tra cô ta, cảm thấy mọi phương diện của cô ta đều tốt, đáp ứng được tiêu chuẩn trong lòng anh cho nên muốn tìm hiểu thêm về cô ta? Nghĩ đến một người không gần nữ giới nguyện ý lấy mình, một luồng kiêu ngạo xộc lên đầu, cô ta cảm thấy mối quan hệ hôn nhân này cũng không khó tiếp nhận như vậy."Uyển Uyển, lúc trước tớ hay nói cảm thấy hứng thú với Tạ Kỳ Thâm đều là giỡn cả thôi. Nếu như cậu có thể gả vào nhà họ Tạ thì tớ thật sự vui mừng thay cậu."
Trần Ninh Ninh nói xong, ánh mắt đảo qua, nhướng mày nhìn về phía Đàn Mạt:
"Đàn Mạt, có lẽ cô cũng rất vui đúng không?
"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Ánh mắt của Đàn Mạt dừng lại, Trần Ninh Ninh nhìn về phía cô cười:"Về sau các người là người thân nhà họ Tạ, tương lai cô có một anh rể tốt như vậy, cô cũng được thơm lây nữa, đúng không?"
Đàn Mạt nắm chặt cái thìa trong tay, đáp lại bằng giọng nhàn nhạt, sau đó bưng đồ ăn rời đi.
Quay lại phòng ngủ, Đàn Mạt để bánh mì nướng lên bàn sách, cầm chén nước bên cạnh, ngẩng đầu uống nước, cố gắng bình tĩnh sự nóng nảy trong ngực.
Mấy giây sau, cô đặt mạnh cốc xuống bàn.
Cuộc nói chuyện giữa Trần Ninh Ninh và Đàn Chi Uyển vẫn còn văng vẳng bên tai, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dần mất đi tiêu điểm.
Quả nhiên, Tạ Kỳ Thâm đã đồng ý liên hôn…
Trong lòng anh, hôn nhân xếp đằng sau lợi ích, với anh lấy ai cũng không quan trọng. Mà cũng có thể giống như Trần Ninh Ninh đã đoán, anh thật sự vừa ý Đàn Chi Uyển, nguyện ý bên cạnh cô ta đến đầu bạc răng long.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào.
Ánh sáng nhẹ nhàng nhấp nháy.
Hai mắt Đàn Mạt như có cát bay vào, hốc mắt chua xót chớp chớp, cúi đầu xuống, nhìn thấy một cái hộp nhỏ dưới góc bàn.
Cô mở ra, thấy trong hộp đó có một tờ giấy màu đỏ đã phai sắc.
Cô nhớ rõ năm mười tám tuổi đó, cô và Tạ Kỳ Thâm đến tham quan thị trấn cổ, đến trước một bức tường cầu nguyện, cô cũng muốn cầu nguyện.
Lúc ấy cô cầm tờ giấy màu đỏ, viết lên trên đó ba chữ:
Tạ Kỳ Thâm.
Anh giống như viên kẹo duy nhất được cho vào lọ thủy tinh khi còn nhỏ, cẩn thận, trân quý kín đáo, trừ lần đó ra, không có cầu nguyện gì khác.
Sau khi viết xong, cô chắp hai tay trước ngực cầu nguyện, nhưng khi mở mắt ra đã thấy nam sinh đang dựa vào cái cây bên cạnh, lông mi dài lười biếng nâng lên giữa ánh nắng ôn hòa, mỉm cười nhìn cô:
"Em cầu nguyện cái gì đấy, thành tâm như vậy?"
Cô khẩn trương nắm chặt tờ giấy đỏ viết tâm sự của thiếu nữ, không dám nhìn anh.
Nhưng ngay sau đó, cô do dự một lúc lâu, cũng không treo tờ giấy đỏ lên.
Bởi vì cô biết rõ nguyện vọng này không thể nào thực hiện được.
Trong dòng ký ức ngây ngô đó.
Cô vẫn luôn là một mũi tên đơn tự biểu diễn một mình.
Sau đó, cô đã phong ấn thứ tình cảm thầm mến anh vào giữa mùa hè khi anh ra nước ngoài ở tuổi mười tám.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!