Chương 30: (Vô Đề)

Quan Hân Hân ngay từ giây phút Doãn Thiên Dã tiến vào đã sững sờ rất lâu, thứ nhất là bởi vì nàng nghĩ rằng Doãn công tử tai to mặt lớn mà lại ưa nhìn như vậy; thứ hai là bởi vì nàng gặp anh một lần rồi, lại cho rằng anh vô danh tiểu tốt mà cự tuyệt cho anh số điện thoại.

Nếu không, có lẽ anh đã liên lạc nàng từ lâu rồi, còn chờ tới bây giờ làm gì?

Quan Hân Hân trong phút chốc đặc biệt hận cái cô nhà báo nói anh chỉ là trợ lý kia, hình như tên Tần Cảnh phải không!

Nhưng nàng rất nhanh phục hồi tinh thần, trái tim nai con đập loạn ngồi ở trên ghế, nhìn anh ta càng ngày càng gần đến ngồi bên cạnh mình, nhưng nàng ngượng ngùng nửa ngày, Doãn Thiên Dã cũng không có chú ý đến nàng, cuối cùng vẫn là để Cao Hàn tới giới thiệu.

"Chào anh!" Quan Hân Hân phá lệ thẹn thùng, "Chúng ta, hình như đã từng gặp một lần!"

Doãn Thiên Dã không chút đếm xỉa "Ân" một tiếng, cũng không thể hiện gì khác.

Quan Hân Hân có điểm rất quẫn, chẳng lẽ nói vậy, lần trước cự tuyệt cho anh ấy số điện thoại, thực sự chọc giận anh ấy rồi? Cũng đúng, người ta là cậu ấm, nàng lần trước quả thật quá làm hắn mất mặt, chắc chắn đã lưu lại ấn tượng không tốt!

Nhưng trong lòng Doãn Thiên Dã nghĩ cũng là, chao ôi, không thể không thừa nhận, Tần Cảnh hôm đó ở studio phân tích cho anh như thế, quả thật là đúng. Nữ diễn viên tên kì quái này chính là thuộc loại thứ năm.

Ngay từ đầu còn ra vẻ kiêu căng, không cho anh điện thoại, chờ anh thực sự không thẻ chấp nhận được phải tự đi tìm, ngược lại nhờ bạn bè giới thiệu làm quen với bọn anh. Quá giả, thực quá giả!

Không hứng thú...

Doãn Thiên Dã thản nhiên xoay xoay ly rượu, thực hết sức khó có hứng thú, được chưa?

Không chỉ là không hứng thú, càng thêm cảm thấy bi ai, được chưa?

Vì cái gì anh, một cái đàn ông thanh niên thân thể cường tráng thủ hướng bình thường, nhìn thấy nữ nhân lộ ngực lộ đùi, không có hứng thú hả???

Càng nghĩ càng cảm thấy anh chính là bi kịch a! Shit!

Bên cạnh Cao Hàn thấy Doãn Thiên Dã không nóng không lạnh, có chút kỳ quái, vội tới đây góp vui: "Ồ, nghe nói hai người trước đây đã từng gặp nhau rồi, rất có duyên a! Lưu số điện thoại không?"

Doãn Thiên Dã không mặn không nhạt nói "Không có", kế tiếp, vẫn là không có biểu hiện gì.

Quan Hân Hân lập tức tương đối thông minh, ngại ngùng muốn xin số, sợ hắn không đồng ý, trực tiếp chuyển danh thiếp ra: "Tôi lần trước quên mang danh thiếp, lần này không quên!"

Doãn Thiên Dã cũng không đến mức nói thật mà cự tuyệt danh thiếp của nàng, nhận lấy rồi nhét vào trong túi quần, cũng không nói thêm gì nữa.

Quan Hân Hân khe khẽ mỉm cười, trong lòng thầm rất đắc ý, nếu bảo muốn số điện thoại của anh ta, chỉ cần tìm Cao Hàn là được, dù sao lần này cũng xem như đã quen biết.

Doãn Thiên Dã đem rượu trong cốc uống xong, không thấy có hứng gì nữa, quyết định đi về trước.

Mộ Dực Thần tiễn anh về.

Trên đường, Mộ Dực Thần buột miệng hỏi: "Thiên Dã, anh biến đổi nhiều quá!" Doãn Thiên Dã cũng không đáp hắn ngay, hắn lại thêm một câu, "Biến đổi như là, quay đầu trở lại vậy!"

Doãn Thiên Dã mặt âm trầm, vẫn không nói chuyện, sau một lúc lâu, quay đầu nhìn thoáng qua cô gái ngủ say nằm ở trên băng sau xe, có chút âm hiểm nói: "Cô ta không giống như gu của cậu!"

Thế là, vị trí người bị quây thay đổi.

Mộ Dực Thần cười có chút khổ: "Chính là khắc vào tim rồi, biết làm sao đây?"

Doãn Thiên Dã hơi hơi ngơ ngẩn, không nghĩ đến Mộ Dực Thần ở trên tình trường so với anh còn phong lưu hơn lại có thể nói ra một lời như vậy, càng không nghĩ đến người có thể khiến hắn để ý, là một cô gái yên tĩnh đến không tiếng động như thế.

Đến khi Mộ Dực Thần dừng xe trước cổng tiểu khu Tần Cảnh đang ở, hắn kinh ngạc: "Muộn như vậy anh còn đến tìm Tần Cảnh sao?" Nói xong, ý vị thâm trường cười: "Chỉ là bạn bè nha!"

Doãn Thiên Dã nhíu mày: "Lo chuyện của cậu đi!"

Lên lầu vào nhà, Tần Cảnh đã từ trong khung cảnh giấy lộn bừa bãi khắp nơi được duy trì từ lúc anh ra khỏi nhỏ, mặc một bộ đồ ngủ trắng trắng có tai thỏ, cười tít mắt ngồi ở trên ghế sofa, trên bàn trà bày một cái bánh ngọt hạch đào hoa quả lớn, có vẻ là đang chờ hắn.

Loại cười tít mắt này, là kiểu tươi cười âm hiểm đặc trưng của con hồ ly nhỏ Tần Cảnh kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!