Chương 9: Thập tam âm dương

"Con mèo kia có thể là của một nhà giàu nào đó đến, ông là trưởng thôn, ông xem rồi tự xử lý đi." Tả Đăng Phong nhìn Thôi trưởng thôn nói. Hắn vì mang theo Vu Tâm Ngữ nên cũng không nghĩ đến việc tham gia vào chuyện này.

"Tả lãnh đạo, anh hãy lại xem qua một tí đi, con mèo to lớn một cách kì lạ, trên cổ lại đeo một cái vòng kim loại rất lớn" Thôi trưởng thôn dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ diễn tả cái vòng lớn khoảng chừng miệng chén

"Thôi được, chúng ta qua xem một chút".

Tả Đăng Phong trầm ngâm chốc lát rồi nói với Vu Tâm Ngữ. Sở dĩ hắn muốn qua xem, không phải vì cái vòng kim loại trên cổ con mèo, mà là tò mò vì con mèo rốt cuộc có cái gì khác thường, nên Thôi trưởng thôn mấy lần đều nói nó to lớn đến mức kì dị.

Dĩ nhiên Vu Tâm Ngữ không trái lời Tả Đăng Phong, nàng kéo mũ thấp xuống rồi theo Tả Đăng Phong đi đến.

"Vị này là lãnh đạo trong huyện tới, mọi người nghe anh ấy phân xử". Thôi trưởng thôn mang theo Tả Đăng Phong trở lại nơi thôn dân đang tụ tập, rồi giới thiệu Tả Đăng Phong cho mọi người.

Thôn dân nghe vậy, nhất thời tiếng bàn tán xôn xao dừng lại, ngó nhìn Tả Đăng Phong chờ hắn cho ý kiến.

"Tôi xem con mèo một chút". Tả Đăng Phong ho khan hai tiếng rồi nói. Trên thực tế hắn chẳng phải là lãnh đạo gì, Thôi trưởng thôn gọi thế thuần túy chỉ là:

"không trâu bắt chó đi cày".

Mọi người vừa nghe liền lập tức nhường đường, Thôi trưởng thôn dẫn Tả Đăng Phong đi tới cửa nông trại, nông trại được làm bằng gỗ và gạch, chỉ có ba gian.

Bên ngoài căn nhà, dùng đá làm một cái chuồng gà, chuồng gà rộng khoảng bốn năm thước vuông, phía trên lợp cỏ tranh, phía sau dựa vào tường nhà, hai bên trái phải có trồng mấy bụi gai, phía nam là nơi cho gà ăn.

Tại đó có một người đàn bà tầm trên bốn chục tuổi, nét mặt đanh đá chanh chua, tay cầm con dao phay đứng trước cửa chuồng gà, kế bên có một lão què đang trợn mắt giằng co.

"Hai người cũng nghe rồi đấy, đây là lãnh đạo trong huyện tới, anh ấy tới đây là để xử lý chuyện này, anh ấy nói sao thì làm vậy".

Thôi trưởng thôn hướng về hai người trước chuồng gà cao giọng nói. Lúc này hai người đều có vẻ mặt giận dữ, nghe Thôi trưởng thôn nói liền đưa ánh mắt nhìn về phía Tả Đăng Phong. Mặt Tả Đăng Phong không lộ biểu tình gì, liếc nhìn lão què một cái rồi bước lại nữ nhân đang cầm dao.

Bà ta thấy Tả Đăng Phong vẻ mặt nghiêm túc liền theo bản năng lùi lại mấy bước. Tình cảnh này làm Tả Đăng Phong thầm nở nụ cười ám muội.

Hắn mặc dù không phải là lãnh đạo, nhưng cũng thường xuyên tiếp xúc lãnh đạo, hắn vô cùng rõ ràng những lãnh đạo mặt mày nghiêm nghị làm người ta kinh sợ hơn so với người lãnh đạo hiền hòa. Sau khi người đàn bà cầm dao tránh lui ra sau, Tả Đăng Phong đưa mắt nhìn sang chuồng gà.

Vừa nhìn, liền thấy trong đó quả nhiên có một con vật xù lông, chui rúc trong góc chuồng. Nhìn thấy con vật ấy, lập tức Tả Đăng Phong xác định được nó thuộc họ mèo chứ không phải họ khác, sở dĩ nói họ mèo vì bộ dáng rất tương tự loài báo, màu lông cũng giống thế, nhưng so với mèo bình thường thì to lớn hơn rất nhiều.

Tả Đăng Phong lại nghĩ đó là loài báo Xa

-Li, nhưng lại nghĩ không phải. Con vật này tuy so với mèo bình thường thì lớn hơn nhiều, nhưng so với báo Xa

-Li thì lại nhỏ hơn, báo Xa

-Li có thể trọng đạt tới bảy tám mươi cân, thân dài trên một thước, còn con vật này mặc dù đang nằm chui rúc nhưng Tả Đăng Phong phán đoán thân nó không dài quá 80cm, ngoài ra trên tai của nó cũng không có điểm đặc biệt là lông màu đen trên tai ở báo Xa

-LiCon vật này rất gầy, chỉ có thể dùng từ da bọc xương mà hình dung mới thỏa đáng; bụng khô quắt, gầy trơ cả xương, dài bảy tám chục centimet nhưng thể trọng lai không tới mười cân, cho tới bấy giờ Tả Đăng Phong cũng chưa bao giờ thấy một con vật gầy yếu đến mức này mà vẫn sống được.

Sau khi quan sát cẩn thận con mèo, Tả Đăng Phong mới chuyển dời ánh mắt xuống vòng cổ của nó, cái vòng cổ này thô to như cán bút, hình thức cực kỳ bình thường, toàn thân rất tròn, không khắc hoa văn gì cả, nhưng chất liệu vòng cổ này lại bằng vàng ròng.

Tả Đăng Phong đoán vòng cổ là vàng bởi vì hắn phân tích thông qua hai góc độ: là sức nặng cùng độ sáng bóng. Cái vòng cổ to như cán bút kia vậy mà làm cho con mèo cơ hồ không cách nào ngẩng đầu lên được, điều này chứng tỏ nó vô cùng nặng, kim loại thông thường như chì, thiếc thì cũng rất nặng, nhưng có màu vàng thì chỉ có vàng.

"Bà định giết ai? Để dao xuống!". Tả Đăng Phong quay đầu nhìn về phía người đàn bà đang cầm dao trong tay, Tả Đăng Phong vô cùng bực dọc khi thấy bà ta khóc lóc om sòm, cho nên nói chuyện không khách khí chút nào.

Bình thường, đối với người có chức vụ mà mình chưa hề quen biết thì vô cùng kính sợ, nên khi nghe Thôi trưởng thôn nói Tả Đăng Phong là lãnh đạo huyện, mà bà ta cũng không biết quyền lực Tả Đăng Phong lớn cỡ nào do vậy khi nghe hắn lên tiếng, lập tức ném con dao trong tay đi.

Tả Đăng Phong lại quay đầu về phía lão què, lão thấy thế cũng hoảng sợ mà bỏ xẻng xuống.Bắt con mèo lại. Tả Đăng Phong đang có cảm giác như làm lãnh đạo, nên quay đầu nhìn Thôi trưởng thôn nói.

Thôi trưởng thôn thấy Tả Đăng Phong vừa lên tiếng đã trấn áp được mụ Thôi quả phụ và lão Trịnh què, nên không khỏi kính nể Tả Đăng Phong, liền lập tức sai mấy người trẻ tuổi chạy tới chuồng gà bắt con mèo ra.

"Nó cắn chết gà các ngươi à?" Tả Đăng Phong quay đầu nhìn lão Trịnh què và Thôi quả phụ hỏi.

Chỉ là khi con mèo lớn, cực kì gầy yếu bị bắt ra, đứng còn không vững thì Tả Đăng Phong rất hoài nghi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!