Chương 7: Phù Dung xuất thủy

Nghe Tả Đăng Phong nói, vẻ mặt Vu Tâm Ngữ lập tức biến thành cực kỳ nghiêm túc, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hắn

"Tôi thật rất muốn nhìn khuông mặt của cô" Tả Đăng Phong hắc hắc cười nói. Tả Đăng Phong nói xong, mắt Vu Tâm Ngữ trợn tròn, biểu lộ vẻ nghiêm nghị, chằm chằm nhìn thẳng vào hắn.

"Không rửa thì thôi vậy, đi, tôi dẫn cô đi săn." Tả Đăng Phong bị nàng nhìn chăm chú liền có chút sợ hãi, quay đầu tránh ánh mắt của nàng.

"Nhìn mặt của tôi, anh phải cưới tôi" Vu Tâm Ngữ nói xong liền xoay người đi lên đạo quan. Tả Đăng Phong nghe vậy lập tức ngây ngẩn cả người.

Tuy rằng trước đó hắn cũng đã đoán được Vu Tâm Ngữ không phải bị câm, thế nhưng không nghĩ ra, nàng đột nhiên mở miệng nói mà không có dấu hiệu nào báo trước nào. Giọng Vu Tâm Ngữ không phải là của dân bản địa, mà là giọng có mang âm điệu uyển chuyển mặc dù không thánh thót nhưng cực kỳ dễ nghe.

Lúc này Tả Đăng Phong nghĩ rằng: mười năm nay nàng đã chưa từng nói chuyện, vì sao vừa mở miệng lại có thể nói lưu loát đến thế, còn làm cho hắn cảm thấy rất êm tai, không cao không thấp, không nặng không nhẹ, nhìn như không hề có điểm nổi bật nào nhưng cũng không tìm ra bất kỳ khiếm khuyết nào.

Nghĩ xong những điều này Tả Đăng Phong mới nhớ tới nội dung chuyện Vu Tâm Ngữ nói ra… lúc này hắn mới từ trong ngạc nhiên mà tỉnh lại, căn cứ vào vẻ mặt ngưng trọng và ngữ khí nghiêm túc của Vu Tâm Ngữ thì xem ra tuyệt đối không phải nàng đang nói đùa.

Nếu như là do tức giận mà nàng rời đi thì không sao, nhưng mà nếu nàng đi rửa mặt thì… hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng à.

"Thôi xong, tiêu rồi, cô ta đã chịu mở miệng nói chuyện, thì khả năng đi rửa mặt là rất lớn" Tả Đăng Phong sau khi tỉnh lại vội vàng quay đầu nhìn về hướng bắc, thì thấy Vu Tâm Ngữ đã đi vào đạo quan.

"Này, ê..ê, Vu Tâm Ngữ, cô đừng có gấp rửa mặt như vậy, đi săn gà rừng xong rồi rửa cũng chưa muộn."

Tả Đăng Phong sau khi thấy Vu Tâm Ngữ đi vào tây phòng liền vội vàng cầm súng hỏa thương chạy vào đạo quan

"Tôi đi săn đây, để tôi săn gà rừng xong rồi hãy rửa nhé!" Vừa thấy có vấn đề không đúng, Tả Đăng Phong cầm lấy hỏa thương chạy ra ngoài.

Lúc này Tả Đăng Phong dĩ nhiên đã quyết định chủ ý, cho dù gà rừng có bay đến đậu trên họng súng hắn cũng sẽ không nổ súngĐợi tôi một lúc Phía tây phòng truyền đến âm thanh Vu Tâm Ngữ

"Xong, xong thật rồi, đã rửa mặt thật rồi." Tả Đăng Phong tay cầm hỏa thương, lóng nga lóng ngóng đi lòng vòng trong sân.

Trong một tháng này tuy rằng hắn vẫn luôn chiếu cố Vu Tâm Ngữ nhưng cũng chỉ là do xuất phát từ sự cảm thông với nàng.

Hắn vô cùng hiểu rõ, xem bề ngoài thì Vu Tâm Ngữ chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi, thế nhưng bởi vì sống trong núi quá lâu nên tư duy chưa thuần thục, về tâm lý thì chỉ như thiếu nữ 16,17 tuổi mà thôi, ở cái tuổi này thường cân nhắc vấn đề chưa được toàn diện, thế nhưng hắn cũng biết rõ Vu Tâm Ngữ vô cùng quật cường, việc gì nàng đã quyết định thì không dễ dàng mà thay đổi, làm sao để kết thúc việc này đây?

"Vu Tâm Ngữ, cô đừng có gấp rửa mặt, sau này có khả năng tôi sẽ rời đi, cô mà rửa mặt, người khác đến sẽ bắt nạt cô đó" Tả Đăng Phong hướng về tây phòng hô lớn.

"Anh đã nói anh sẽ bảo vệ tôi" âm thanh Vu Tâm Ngữ kèm theo tiếng nước rủa mặt từ tây phòng truyền đến.

"Lúc tôi ở đây thì có thể, nhưng lúc tôi đi thì sao" Tả Đăng Phong dở khóc dở cười.

"Vì anh mà tôi mở miệng nói chuyện, anh cũng thấy mặt tôi, sau này tôi đi theo anh, anh đi đâu thì tôi đi đó" Vu Tâm Ngữ trịnh trọng đáp.

"Cô lý luận cái kiểu gì vậy chứ? Lại nói, tôi còn chưa thấy mặt cô mà."

Nghe Vu Tâm Ngữ nói khiến lông tóc Tả Đăng Phong dựng đứng cả lên, xem ra gia hỏa này thật lòng muốn theo mình.

"Thì bây giờ anh thấy là được" Tả Đăng Phong vừa dứt lời, cửa tây phong liền mở ra, Vu Tâm Ngữ thò đầu ra, thoáng cái đã thụt đầu, đóng cửa lại.

"Tôi không nhìn thấy cái gì hết" Tả Đăng Phong thầm khóc trong lòng, vừa nãy, lúc Vu Tâm Ngữ ló đầu ra, Tả Đăng Phong chỉ thấy được vài điểm lốm đốm trên khuôn mặt, mười năm dơ bẩn không phải một lát mà có thể rửa sạch được.Chờ một lát nữa Phía tây phòng truyền đến tiếng rót nước, không nhìn cũng biết là Vu Tâm Ngữ đang thay nước khác.

"Nhà tôi rất nghèo, sau này có thể không kiếm được miếng ăn dễ dàng như vậy nữa" Tả Đăng Phong ra sức khuyên nhủ để Vu Tâm Ngữ thay đổi chủ ý.

"Đừng xem tôi là trẻ con, tôi đang biết mình làm gì, tôi thích anh!" Ngữ khí Vu Tâm Ngữ cực kì kiên định.

"Hức.. nếu như tôi không thích cô thì sao? Tả Đăng Phong liên tục cười khổ."Anh sẽ thích tôi đấy!" Vừa nói xong Vu Tâm Ngữ đã đẩy cửa phòng đi ra.

Lúc này đã gần buổi trưa, ánh mặt ràng sáng tỏ, Vu Tâm Ngữ vừa ra tới, Tả Đăng Phong cảm giác trước mặt đột nhiên sáng ngời, tức thì Tả Đăng Phong liền hiểu ra vì sao Vu Tâm Ngữ lại tự tin đến thế… thì ra nàng rất đẹp, phi thường xinh đẹp.

Mắt Vu Tâm Ngữ to tròn, hai mí rõ ràng, khuôn mặt hơi gầy, mũi thon gọn, miệng rộng vừa phải, nếu xét từng cái thì không hề đặc biệt xinh đẹp; thế nhưng, với ngũ quan này, nằm trên khuôn mặt này, liền có vẻ đẹp rất tự nhiên không tìm ra khiếm khuyết.

Lúc trước, khi còn làm việc ở nhà văn hóa, hắn gặp không ít đại tiểu thư, tiểu lão bà quyền quý xinh tươi, trong mắt Tả Đăng Phong thì là những nữ nhân rất đẹp, nhưng so sánh với Vu Tâm Ngữ liền lộ rõ khí chất thô tục… vì các nữ nhận đó đẹp đẽ là do son phấn, là do tô môi vẽ mắt mà ra, còn Vu Tâm Ngữ lại có vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết, không cần bất cứ thứ gì tô vẽ lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!