Chương 49: Lương tri không mất

"Hỏa lực của địch vô cùng mãnh liệt, nếu còn trì hoãn kéo dài, thuộc hạ của tôi sẽ chết hết." Kỷ Toa đi tới ngoài căn phòng nơi Tả Đăng Phong ẩn thân, quay lưng về phía hắn nói. Nàng hóa trang thành Diêu tỷ, lại ở quanh đây tự nhiên là vì tìm kiếm Tả Đăng Phong.

"Các người bỏ chạy, để tôi lại chịu chết?" Tả Đăng Phong hừ lạnh mở miệng. Đêm qua, nếu như không phải lúc thời khắc mấu chốt Thập Tam vọt ra, thì khả năng hắn chết trong đó là vô cùng lớn.Tôi xin lỗi Kỷ Toa ôm hai cánh tay ra vẻ như là một Diêu tỷ nhìn chừng xung quanh.

"Cô nên nói: thật vô cùng xin lỗi." Tả Đăng Phong thuận miệng nói.

"Máy chụp hình đâu, anh đã chụp được rồi chứ?" Kỷ Toa tìm kiếm Tả Đăng Phong tự nhiên là vì cái máy ảnh, chính xác hơn là hình ảnh trong đó.

"Chụp được rồi, máy ảnh trong người tôi." Tả Đăng Phong gật đầu nói.Đưa cho tôi. Kỷ Toa xoay người quay về phía cái cửa sổ đã mất hết khung cửa.Mười thỏi vàng lớn Tả Đăng Phong bình tình đáp.

"Trong mắt anh chỉ có tiền thôi sao? Quốc gia của chúng ta đang ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, anh phải vì đồng bào mà làm chút chuyện chứ?"

Kỷ Toa nghiêm nghị nói.

"Mọi người vì mình, mình vì mọi người; mọi người không vì ta, tại sao ta lại làm cho người?" Tả Đăng Phong lắc đầu nói, những lời này nửa câu đầu là của Dumas nói, nữa câu sau là trích dẫn từ Liệt ngữ.

"Nếu như anh nguyện ý, có thể gia nhập tổ chức chúng tôi, vì quốc gia phục vụ, chẳng những có tiền lương mà còn có thể nhận được sự tôn trọng của người khác, cuộc sống sẽ khá giả hơn là anh lang thang tứ phương." Kỷ Toa không hổ là xuất thân đặc công, vẫn sử dụng kế sách công tâm.Mười thỏi vàng lớn. Tả Đăng Phong giơ tay lên nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, trong chốc lát nữa quỷ tử cũng chưa ra ngoài tìm kiếm.

"Tôi không mang nhiều tiền như vậy. Hơn nữa, trong thời gian ngắn tôi cũng không gom góp được số tiền lớn đến thế" Kỷ Toa nghe vậy lắc đầu liên tục, một thỏi vàng lớn chính là ba trăm đồng đại dương, mười thỏi chính là ba nghìn, đây là một khoản tiền rất lớn.

"Mười hai giờ trưa mai, dưới chân Hoa Sơn thành đông, có một cái miếu bỏ hoang, cô mang tiền qua đó, không nên dẫn theo người, càng không được mang theo súng." Tả Đăng Phong hừ lạnh.

Mặc dù là đếm tói, nhưng hắn vẫn thấy rõ ràng có vật trên bắp đùi bên hông Kỷ Toa nhô ra, nàng đang mặc bộ đồ sườn xám, không có túi áo, nếu không phải là súng lục thì là cái gì ở đó.

"Thật sự là tôi không gom góp được nhiều tiền như vậy. Anh cũng thấy đấy, quân Nhật đối xử tàn nhẫn với người Trung Quốc chúng ta cỡ nào, chỉ cần chúng ta lấy được chứng cứ thì có thể đưa cho Hoa Kỳ mà vạch trần hành vi tội ác của quân Nhât, lúc đó có thể thỉnh cầu được quân Mỹ trợ giúp." Kỷ Toa mở miệng khuyên bảo.

"Tôi không cần tiền nữa, cô vào đi." Tả Đăng Phong lên tiếng nói. Kỷ Toa nghe vậy mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng tiến vào gian phòng, đi tới trước mặt Tả Đăng Phong rồi đưa tay ra.Cởi quần áo ra. Tả Đăng Phong nhướng mày nói.

Kỷ Toa nghe vậy lập tức nhíu mày, nhưng ngay đó lại lộ vẻ mặt giận dữ, các ngón tay trên tay phải một mực động đậy, nàng nghĩ rút súng ra, nhưng cuối cùng lại nhịn được, đưa tay cởi nút áo. Kỷ Toa vừa mở một nút áo, Tả Đăng Phong cau mày, hắn chỉ muốn làm nhục Kỷ Toa chứ không muốn làm gì khác.

"Tôi biết anh đang tức giận trong lòng, đến đây đi, tốt nhất là nhanh lên một chút, không bao lâu nữa quân Nhật sẽ đi ra ngoài tìm bọn hắn." Kỷ Toa cởi bộ sườn xám xuống, trong bóng tối đi tới.

Trong lúc Kỷ Toa nói chuyện thì từ khúc quanh ở đại lộ đi tới hai tên lính Nhật, không ngoài dự đoán của Tả Đăng Phong, hai tên này cũng là hai tên đã từng tới Thanh Thủy quan.

"Chúng đã đến, chờ một chút, tôi trở lại ngay" Tả Đăng Phong nghiêng người ra cửa, ẩn nấp nơi góc tường, đợi khi hai tên lính Nhật tới gần, liền nhảy ra, đấm liền hai đấm.

"Có bản lĩnh thì cô cứ nổ súng."

Lúc Tả Đăng Phong kéo hai tên lính Nhật trở lại, phát hiện Kỷ Toa đã mặc quần áo xong, giờ phút này trong tay đang lăm lăm khẩu súng lục hướng về hắn.

"Đưa máy chụp hình cho tôi, nó rất quan trọng với chúng tôi." Kỷ Toa do dự hồi lâu cuối cùng cũng hạ súng xuống.

Nơi này cách quân doanh Nhật rất gần, nàng lo lắng tiếng súng sẽ kinh động đến lính Nhật, hơn nữa nàng sợ bắn cũng không làm chết Tả Đăng Phong.

"Các ngươi ở thời điểm mấu chốt lại vứt bỏ ta, ta rất tức giận, ta muốn tiền các ngươi không có, ngươi nói xem làm sao ta có thể nuốt trôi cơn tức này?"

Tả Đăng Phong xách hai tên lính Nhật còn đang co quắp ném vào góc phòng, đã được sáu tên rồi, chỉ còn hai tên cuối cùng.

"Sẽ không bao lâu nữa, quân Nhật sẽ xuất hiện quay lại tìm kiếm, lần sau tuyệt đối sẽ không phải là hai người, hơn nữa bọn chúng nhất định sẽ mang theo súng. Anh muốn làm cái gì thì thời gian cũng không còn kịp rồi, hay là chúng ta rời khỏi nơi này rồi tính sau." Kỷ Toa vội vàng mở miệng.

"Kịp hay không kịp là chuyện của tôi, cỡi quần áo hay không là chuyện của cô." Tả Đăng Phong lạnh lùng thốt.

Hắn vô cùng rõ ràng, quỷ tử rất nhanh sẽ quay lại, hắn cũng biết lần sau quỷ tử tới nhất định là số lượng lớn quân lính, nhưng hắn không muốn lại phải đi tìm cơ hội khác, khuya hôm nay bất luận thế nào cũng phải giết chết hai tên quỷ tử kia.

Kỷ Toa nghe vậy tức đến nỗi trợn mắt cắn răng, cuối cùng vẫn phải cởi bộ sườn xám ra.

"Cô rất tức giận à? Lúc tôi bị bỏ lại cũng có tâm trạng này." Tả Đăng Phong đã xuất ra ác khí, không muốn trêu cợt Kỷ Toa nữa.

"Đưa máy chụp hình cho tôi" Kỷ Toa buông bộ sườn xám xuống, xoay người đi tới, mặc dù nàng cực kỳ tức giận nhưng vẫn chịu đựng không phát tác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!